Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1921: Vài ngàn năm

Chương 1921: Vài ngàn năm

“Đây chính là thực lực hiện tại của Luân Hồi cổ thiên tôn sao? Quả nhiên là đáng sợ, rốt cuộc hắn đã làm thế nào?”

“Tại thời đại này, sao hắn có thể phát huy được thực lực như thế?”

Sắc mặt của rất nhiều Kẻ thành đạo ngưng trọng nhìn thân ảnh xuất hiện ở chỗ sâu trong thiên cung, quan sát động tĩnh trong mảnh vũ trụ kia.

Trong lòng của bọn hắn nhấc lên sóng to gió lớn, càng thêm rõ ràng thực lực của Luân Hồi cổ thiên tôn.

“Quá tốt rồi, Luân Hồi cổ thiên tôn muốn thay chúng ta giải quyết tai họa Tuyệt Âm Thiên.”

“Trận tai họa này nuốt sống bao nhiêu thế lực, tuyệt diệt bao nhiêu sinh linh, rốt cuộc thì hôm nay cũng đã có thể vẽ dấu chấm tròn kết thúc.”

“Đại ân đại đức của Luân Hồi cổ thiên tôn chúng ta khắc ghi cả đời. Thậm chí là lưu truyền tới thế hệ sau để hậu nhân nhớ kỹ!”

Vô số tu sĩ sinh linh hãi nhiên mà kích động nhìn xem hết thảy.

Cảm kích phát ra từ nội tâm đối với Luân Hồi cổ thiên tôn, hướng về phía hắn quỳ phục bái lạy.

Tuyệt Âm vụ khí cuồn cuộn bị Thanh Hồng Đại Đỉnh trấp áp, không còn tiếp tục lan tràn ra bốn phía, ngược lại là không ngừng co cụm lại rồi sụp xuống, giống như là bị một đôi bàn tay vô hình thúc đẩy, hội tụ đến chỗ sâu trong Tuyệt Âm Thiên.

Đó là một cảnh tượng khiến lòng người rung động kinh sợ.

Pháp thân của Luân Hồi cổ thiên tôn cao hơn ngàn vạn trượng, dường như ngay cả thiên địa cũng đều mở ra. Đại thủ vô biên vắt ngang rơi xuống, phong ấn Tuyệt Âm Thiên một lần nữa.

Thanh Hồng Đại Đỉnh chìm nổi, vô tận thần quang lượn lờ, cuối cùng ầm vang một tiếng rơi xuống Tuyệt Âm Thiên.

Hắn không xóa những Tuyệt Âm vụ khí này đi, thay vào đó dùng phương thức ôn hòa ngăn cản nó tiếp tục tràn lan.

“Thực sự là Tuyệt Âm vụ khí của Tuyệt Âm Thiên này quá mức thần bí quỷ dị, ngay cả bản tôn cũng chỉ có thể ngăn cản nó ngàn năm. Ngàn năm sau nếu như không có cách nào khác, chỉ sợ rằng nó sẽ lại lan tràn một lần nữa.”

“Đến thời điểm đó nếu bản tôn còn ở đây, ta vẫn có thể xuất thủ phong ấn nó.”

“Nhưng như vậy cũng không phải kế sách lâu dài.”

Luân Hồi cổ thiên tôn nhìn rất nhiều tu sĩ ở xung quanh đang chạy đến, tựa như tiếc nuối than nhẹ một tiếng, lên tiếng giải thích.

Nghe thấy lời này, trong lòng mọi người đều run lên, biểu tình trở nên ngưng trọng.

Lúc đầu còn nghĩ là lần này có thể giải quyết triệt để tai họa Tuyệt Âm Thiên, nhưng không ngờ là Luân Hồi cổ thiên tôn cũng chỉ có thể phong ấn nó mà thôi.

Tuy nhiên phong ấn cũng chỉ duy trì được ngàn năm.

Nếu ngàn năm sau bọn hắn vẫn không tìm được cách phá giải, vậy Tuyệt Âm Thiên cũng sẽ ngóc đầu trở lại như cũ, bộc phát thêm lần nữa.

“Chúng ta biết, đa tạ thiên tôn đã xuất thủ.”

“Thiên tôn ngăn cản mối họa này lần thứ hai, đối với chúng ta mà nói thời gian ngàn năm cũng đã đủ rồi.”

“Chúng ta nhất định sẽ tìm ra phương pháp phá giải trong ngàn năm đó, sẽ không để cố gắng của thiên tôn uổng phí.”

Rất nhanh đám người kịp thời phản ứng lại, cũng biết rõ có lẽ Luân Hồi cổ thiên tôn đã cố gắng hết sức, bọn hắn lập tức chắp tay cảm kích nói.

Thân ảnh Luân Hồi cổ thiên tôn khôi phục về bộ dáng nguyên bản, gương mặt vốn thanh lãnh giờ phút này cũng lộ ra vẻ tái nhợt suy yếu.

Giống như việc phong ấn Tuyệt Âm Thiên trước mắt đã tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn vậy.

Hắn khoát tay áo nói: “Cũng may là thượng giới sắp biến đổi dữ dội, rất nhiều cơ duyên sẽ đến. Ngàn năm sau sẽ phát sinh cái gì không ai nói chắc được…”

Tuyệt Âm vụ khí rút lui, cuối cùng thì giờ đây cương vực mênh mông cũng hiện lên ở trước mắt mọi người làm cho bọn hắn kinh hãi không thôi.

Dõi mắt nhìn ra xa, khắp nơi đều là đại địa đổ nát, sát khí và tử khí cuồn cuộn tràn ngập.

Rất nhiều khe nứt lớn đáng sợ vắt ngang ở trong đó, tinh thần đầy rẫy những vết thương rơi xuống, giống như một vũ trụ cổ xưa bị vứt bỏ, tử tịch mà không trọn vẹn.

“Cuối cùng thì tai họa Tuyệt Âm Thiên cũng dừng lại, mặc dù chỉ có ngàn năm nhưng như vậy đủ rồi.”

Một vị tu sĩ thế hệ trước sắc mặt phức tạp chạy tới nói, giọng điệu mang theo vẻ cảm khái, trong lòng lại thở dài.

“Đa tạ thiên tôn ra tay tương trợ, giúp muôn dân trăm họ hoá giải mối họa lần này.”

Ở những nơi khác cũng có rất nhiều thần hồng chạy đến, nhìn tràng cảnh rung động trước mắt chắp tay cảm kích nói với Luân Hồi cổ thiên tôn.

Bộ dạng của Luân Hồi cổ thiên tôn hơi yếu ớt, hắn khoát tay nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc là không thể giải quyết triệt để.”

Nói xong hắn cũng không ở lại lâu hơn, trong hư không mơ hồ xuất hiện một cái thông đạo, thân ảnh bước một bước vào trong đó, rất nhanh đã biến mất.

Một đám người ở lại nhìn thấy một màn này, trong lòng sinh ra ý kính phục nồng đậm.

Đây mới thật sự là tu sĩ có đạo đức, không màng hồi báo, giúp muôn dân trăm họ được an bình.

“Không hổ là Luân Hồi cổ thiên tôn, phần đại nghĩa ân đức này thật giống như Trường Ca thiếu chủ.”

Rất nhiều người nghị luận ầm ĩ, nhanh chóng truyền tin tức ở nơi này về cho thế lực đạo thống ở sau lưng.

Chuyện xảy ra hôm nay như được mọc cánh truyền đi, dẫn tới địa chấn to lớn.

Hết chương 1921.
Bạn cần đăng nhập để bình luận