Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2670: Còn thiếu cái nắp

Chương 2670: Còn thiếu cái nắp

“Có phải Thần tử đang có tính toán gì hay không? Chúng ta nhìn thấy ngài ấy hình như đã tính toán trước kỹ càng rồi, dường như biết ở nơi nào có cơ duyên vậy.”

Một đám cường giả Vĩnh Hằng đi theo bên cạnh Ly Dương cũng hơi kinh sợ thán phục lẫn khâm phục.

Dáng vẻ khí định thần nhàn, bình tĩnh tự tin của Ly Dương trong mắt bọn họ chính là hiểu rõ Bích Du Thiên Cảnh này như lòng bàn tay.

Điều này khiến bọn họ thầm cảm khái trong lòng, không hổ là Thần tử của bọn họ, tương lai chắc chắn sẽ dẫn dắt Vĩnh Hằng Thần tộc khôi phục lại vinh quang trước đây.

“Các ngươi đừng để ý, chỉ cần đi theo phía sau ta là được.”

“Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết thôi.”

Ly Dương nở nụ cười nhạt, chắp tay sau lưng, đi về phía trước.

Bên dưới ống tay áo rộng lớn của hắn, trong tay hắn đang nắm lấy miếng ngọc bội đang phát ra ánh sáng càng ngày càng thịnh, giống như đã cách vật gì đó càng ngày càng gần.

Điều này càng khiến Ly Dương phấn chấn hơn hẳn, nhưng trước mặt mọi người hắn vẫn duy trì dáng vẻ thong dong thản nhiên. Đám người Vĩnh Hằng Thần tộc nhìn thấy vẻ mặt hắn như thế không khỏi càng tỏ ra tin phục, vô cùng sùng bái.

Lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một làn sương mù.

Vốn dĩ phía trước bọn họ còn có một đoạn đường hẹp quanh co, nhưng trong nháy mắt đã biến thành một con đường thẳng tắp.

Vách núi ở hai bên đột nhiên mọc lên từ mặt đất, dốc đứng tựa như lưỡi đao, mặt vách sáng bóng trơn trượt, đến khỉ cũng khó mà leo được. Vách núi dựng đứng che khuất cả bầu trời chỉ còn lại một tia sáng.

“Lại là huyễn cảnh sao? Làm gì có ai ngờ được trước mắt lại là một hẻm núi kia chứ…”

“Phía sau hẻm núi này chỉ e chính là di tàng bảo địa thật sự. Không hổ là Thần tử, dễ dàng tìm được tạo hóa và cơ duyên mà người thường khó với đến.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, một đám cường giả Vĩnh Hằng Thần tộc càng kinh sợ thán phục hơn, nhao nhao mở miệng nói.

Quy tắc áp chế bên trong Bích Du Thiên Cảnh rất đáng sợ. Thần niệm của bọn họ khó mà phóng ra được, chớ nói chi là dò xét xem cảnh tượng trước mắt là hư ảo hay là chân thực.

Màn sương mù dày đặc lan rộng này che mất tầm mắt của mọi người, đến cả Ly Dương cũng không nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt. Trong lúc đó, đám người Vĩnh Hằng Thần tộc không chỉ kinh sợ thán phục mà còn không keo kiệt lời nói tán thưởng Ly Dương.

Nhưng đúng lúc này, ngay phía sau làn sương mù mênh mông kia bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

“Ta cứ thế lấy Vĩnh Hằng Thần lô ra, thật sự không có vấn đề gì sao?”

“Nhưng ta luôn có cảm giác Vĩnh Hằng Thần lô càng ngày càng không nghe lời ta nữa. Nếu như không áp chế nó, chỉ sợ nó đã bay mất rồi.”

Đó là một giọng nữ dễ nghe, mềm mại nhưng không mất đi vẻ kiên định.

Giọng nói như gió xuân phất qua, vờn quanh bên tai khiến người nghe tưởng tượng đến ánh mắt trời rực rỡ, sợi tóc mềm mại. Rõ ràng là nàng đang tự hỏi gì đó, có thể cảm nhận rõ cảm xúc buồn phiền trong đó.

“Có thể có vấn đề gì được chứ, không phải có vẫn còn nằm trong tay ngươi à?”

“Vả lại, dọc cả quãng đường này, không nhờ vào cái lò này dẫn đường cho ngươi, ngươi mới có thể đi đến nơi này hay sao.”

Trả lời nàng chính là một nam tử, hắn cười khẽ, giọng nói trong trẻo lại từ tính.

Chỉ thoáng nghe thấy giọng nói liền giống như được nhìn thấy một vị công tử bạch y không nhiễm bụi trần thế tục bước ra từ trong tranh.

“Đúng không? Nhưng ta cảm giác mình thật sự không trấn áp nổi nó…”

“Hơn nữa, không phải ngươi đã nói cho ta biết để ta lấy nó ra, có lẽ sẽ tìm được món trọng bảo mà trong cẩm nang đã nhắc đến.”

Giọng của nữ tử vẫn còn nghe rất buồn rầu.

“Nếu đã không trấn áp được nó, vậy ngươi cứ để nó bay đi đi.”

Nam tử vẫn nở nụ cười trả lời.

“Hừ, không được. Đây chính là món đồ mà trước khi mẫu thân ta lâm chung đã cố ý giao cho ta, không thể để mất nó được.”

Nữ tử dùng mũi phát ra tiếng hừ, nghe rất hoạt bát đáng yêu, hình như còn nói chuyện với nam tử bạch y ở bên cạnh.

“Ép một món đồ ở lại có ý nghĩa gì chứ? Không bằng ngươi cứ dứt khoát buông tay nó, để nó rời đi, có lẽ đây chính là ý nghĩ ban đầu của mẫu thân ngươi đấy.”

Nam tử nghe thế thì cười.

“Ngươi lại muốn lừa ta sao, mẫu thân cố ý giao lại Vĩnh Hằng Thần lô để ta hộ thân mà…”

Nữ tử nhăn mũi, hơi bất mãn với nam tử đứng ở bên cạnh.

“Đúng là một cô nương ngốc.”

Nam tử khẽ cười, ngắt lời nàng, sau đó mới hỏi.

“Nhưng người không cảm thấy cái lò này còn thiếu khuyết cái gì đó sao?”

“Thiếu cái gì?”

Nữ tử nghi hoặc, hỏi.

“Tất nhiên là thiếu cái nắp lò rồi, lò của ngươi đến cả cái nắp cũng không có.”

Nam tử cười khẽ. Nữ tử nghe thế chỉ muốn giơ tay lên đánh hắn, cứ cho rằng hắn chỉ đang đơn thuần trêu ghẹo mình. Nàng làm sao mà biết được, Vĩnh Hằng Thần lô còn có nắp?

Vả lại, mẫu thân cũng chưa bao giờ nói với nàng về chuyện này.

Hết chương 2670.
Bạn cần đăng nhập để bình luận