Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2319: Vậy ta gọi ngươi là Thanh Y đi

Chương 2319: Vậy ta gọi ngươi là Thanh Y đi

Nguyệt vương, Lạc Nhan Khê bước nhanh đuổi theo sau Cố Trường Ca.

Tiểu Vọng Nguyệt vội vã chạy theo bên cạnh hắn, mặc kệ dáng vẻ cực kỳ ghét bỏ của hắn. Theo nàng thấy, hiện giờ chỉ có Cố Trường Ca mới có thể dẫn nàng rời khỏi địa phương quái quỷ này.

Nàng không muốn ở lại đây lâu hơn chút nào nữa.

Cố Trường Ca nhìn thấy Thanh Y đang ngủ say trong cung điện, nàng lẳng lặng nằm trên giường, tấm màn che nhẹ nhàng phiêu đãng.

Gương mặt xinh đẹp đã gầy đi nhiều, mặt mày trong trẻo sạch sẽ giống như người nước ra từ trong tranh.

Trông nàng có vẻ rất an bình, có loại thoát tục, bụi bặm trần thế không thể lây dính vào vạt áo của nàng.

"Chủ nhân Thanh Y...”

Tiểu Vọng Nguyệt đứng ở bên cạnh nhẹ giọng gọi nàng, nàng cũng không biết Thanh Y phải ngủ đến bao giờ.

Nguyệt vương không bước tới gần, nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi tột độ, lật đổ hoàn toàn nhận thức của nàng từ trước tới nay. Người ngủ say trong cung điện lại là Đại cung chủ của Tiên Cung năm xưa.

Chẳng phải có lời đồn nói nàng đã chết dưới tay Cố Trường Ca từ Cấm Kỵ kỷ nguyên rồi sao, thậm chí cả hài cốt cũng không còn kia mà?

Nhưng nàng thoạt nhìn vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, tựa hồ vẫn còn sống, chỉ là không biết vì sao lại ngủ say ở chỗ này. Thậm chí có rất nhiều lời đồn đại nói Đại cung chủ của Tiên Cung chính là hồng nhan của Ma Chủ.

Về phần vì sao đến cuối cùng hai người lại trở mặt thành thù, đây cũng là một câu đố suốt bao năm không ai biết được. Nhưng Lạc Nhan Khê lại không quá đỗi hoảng hốt như Nguyệt vương.

Dù sao nàng cũng không phải người của chân giới này, nàng đã từng biết đến một ít tin đồn về Cố Trường Ca cho nên mới suy đoán, thực ra rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ đều có nguyên nhân và bí mật của nó.

Giống như những lời nàng nói trước đó khi muốn đi theo Cố Trường Ca.

Hắn có mục đích của mình, tất cả những gì hắn làm đều vì đạt được mục đích kia.

Trong mắt hai nàng, giờ phút này Cố Trường Ca lẳng lặng ở bên cạnh nhìn Thanh Y đang ngủ say, sau đó vươn tay, tựa như muốn vén sợi tóc đen bên mai cho nàng nhưng lại khựng lại giữa không trung.

Hành động này giống như ẩn giấu ngàn vạn cảm khái cùng phức tạp. Đó là tình yêu và hối tiếc chăng?

Hoặc là cất giấu muôn vạn áy náy, bất đắc dĩ? Hoặc tất cả những cảm xúc này đều có.

Nguyệt vương thật sự không ngờ, Cố Trường Ca luôn luôn lạnh lùng tuyệt tình trong mắt nàng, coi chúng sinh như con kiến lại lộ ra vẻ mặt này.

Điều này càng làm cho nàng càng thêm khẳng định chắc chắn suy đoán trong lòng, trước Cấm Kỵ kỷ nguyên đã phát sinh rất nhiều chuyện không ai biết, nó ẩn chứa nhiều bí mật vẫn luôn được chôn cất trong suốt những năm qua.

Bằng không, Cố Trường Ca sẽ không bỗng nhiên ra tay với Tiên vực và Tiên Cung như vậy.

"Các ngươi đi ra ngoài chờ ta."

Bất thình lình, Cố Trường Ca lên tiếng bảo Nguyệt vương, Lạc Nhan Khê và cả Tiểu Vọng Nguyệt rời khỏi tòa cung điện này. Tuy mấy người đều cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi gì thêm, bởi vì các nàng đều nhìn ra được Cố Trường Ca như đang có tâm sự, có lẽ là muốn nhân cơ hội này để nói cái gì đó.

Thấy mấy người rời đi.

Cố Trường Ca mới thu hồi bàn tay đang lơ lửng giữa không trung về rồi bình tĩnh nói:

"Ngươi còn muốn ngủ say bao lâu nữa?"

Chỉ nháy mắt khi hắn vừa nói xong.

Thanh Y vốn đang nhắm mắt thì đột nhiên, lông mi của nàng run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Nàng nhìn về phía Cố Trường Ca.

Đôi mắt ấy yên tĩnh mà bình thản giống như miếng ngọc ôn nhuận trong suốt, lại giống như trăng sáng lung linh.

"Ngươi tới rồi."

Thanh Y ngồi dậy, dường như sắc mặt nàng rất bình thường, nhưng vẫn khó giấu được vài phần tái nhợt và mệt mỏi. Cố Trường Ca khẽ gật đầu.

Hắn biết Thanh Y không rơi vào giấc ngủ say thật sự, mà là ý thức của nàng đang chìm trong một loại trạng thái tu dưỡng.

Trạng thái này có thể bị thế giới bên ngoài đánh thức bất cứ lúc nào, giống như bản năng của một loại sinh vật.

Khi ngươi đang đứng trên bờ vực của một tình huống cực kỳ xấu, nó có thể làm cho ý thức rơi vào một trạng thái nhất định rồi từ từ tu luyện bản thân.

Thanh Y chính là chân linh của Sơn Hải chân giới, dùng cách này để tu dưỡng phục hồi là chuyện rất bình thường.

"Ngươi không cần phải lãng phí bản nguyên của mình để tẩm bổ cho Kỷ Nguyên Thụ này."

Cố Trường Ca thoáng suy nghĩ một lát, lắc đầu nói.

Thanh Y không trả lời, chỉ nghiêng đầu ngồi yên nhìn hắn.

"Bây giờ ngươi muốn gọi ta là Thanh Di hay là Thanh Y đây?"

Nàng đi thẳng vào chủ đề này.

"Hai xưng hô này có gì khác nhau sao?"

Cố Trường Ca giống như có chút bất đắc dĩ.

"Đương nhiên là khác."

Thanh Y tươi cười dí dỏm, nàng nói:

"Nếu như ngươi gọi ta là Thanh Di thì chứng tỏ ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nếu như gọi ta là Thanh Y, chứng tỏ ngươi đã nhớ lại tất cả rồi."

Cố Trường Ca lắc đầu, nói:

"Vậy ta gọi ngươi là Thanh Y đi."

Hết chương 2319.
Bạn cần đăng nhập để bình luận