Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2741. Chỉ cần tiếng lòng đủ thành kính

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Lực lượng thần kỳ này…”
“Phạt Thiên Minh Chủ, thật sự không gì không làm sao?”
Trần Cẩn Hàn thì thào tự hỏi, xuyên qua khe hở của lớp băng gạc, con mắt nhìn chằm chằm vào căn miếu thờ kia.
Trong những ngày kế đó, mỗi ngày Đồng bà bà đều sẽ chăm sóc cho nàng, mớm thuốc cho nàng. Trần Cẩn Hàn có thể cảm nhận được, cơ thể của mình đã chuyển biến tốt đẹp hơn, chỉ là mức độ chuyển biến tốt đẹp này vẫn còn kém xa so với ngày hôm đó, khi tiếp xúc với một chút vật chất màu bạc thần bí kia.
Nàng không biết đó là thứ vật chất gì, nhưng nàng biết nó có thể giúp nàng hồi phục vết thương, có thể khiến nàng đứng lên lần nữa, có thể trở lại Thanh Linh tông, có cơ hội báo thù tỷ tỷ nàng.
Chẳng qua là thứ vật chất màu bạc thần bí kia rất khó mới thể tiếp xúc được.
Trần Cẩn Hàn đã thử nhiều lần, phát hiện ra hình như ngày đầu tiên chỉ là việc ngoài ý muốn. Mấy ngày sau đó nàng đều không thể tiếp xúc được với những vật chất màu bạc kia.
Nàng cũng chẳng biết do duyên cớ làm sao.
Chẳng lẽ là do nàng không thành tâm cầu nguyện với vị Phạt Thiên Minh chủ kia sao? Mỗi ngày, vào khoảng thời gian này, Đồng bà bà đều vào rừng hái thuốc.
Ban đầu Trần Cẩn Hàn cho rằng Đồng bà bà là một tu hành giả cường đại ẩn thế, định cầu xin bà nhận nàng làm đồ đệ. Nhưng Đồng bà bà lại mỉm cười lắc đầu nói với nàng mình chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không phải tu hành giả. Bà cũng không biết tu hành giả là gì, bà chỉ là một bà lão bình thường, phụ trách việc tế tự cầu nguyện ở miếu thờ.
Trần Cẩn Hàn không tin, nếu như Đồng bà bà chỉ là một người bình thường, vậy tại sao bà có thể tiến vào Vạn Hồn Uyên, nhặt được một kẻ bị thương nặng sắp chết như nàng, còn đưa nàng về nơi này?
Phải biết, một nơi như Vạn Hồn Uyên kia, đến cả tu hành giả cũng không dám tùy tiện tiến vào. Đối mặt với nghi hoặc và khó tin từ Trần Cẩn Hàn, Đồng bà bà cũng chỉ cười, rồi giải thích.
Bà có thể không sợ oan hồn và yêu thú trong rừng đều nhờ vào tấm lòng thành kính của mình.
Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được, chỉ cần lòng mang thành kính, chân thành mà đến thì tự nhiên có thể được hắn che chở. Bà còn nói với Trần Cẩn Hàn một việc, vốn dĩ những thôn dân ở quanh đây cũng không tin vào sự tồn tại của Phạt Thiên Minh chủ.
Nhưng vào một ngày nọ, một đám mã tặc bỗng nhiên xuất hiện, muốn cướp đoạt tất cả nữ nhân và lương thực trong thôn. Cuối cùng, bên trong miếu thờ xuất hiện một luồng thần quang, vụt một cái, sau đó đầu của tất cả mã tặc đồng loạt rơi xuống như mưa.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến đờ người, không thể tin nổi.
Từ đó về sau, không còn ai trong làng không tin vào Phạt Thiên Minh chủ nữa.
Chỉ cần bọn họ thành tâm cầu nguyện, để Phạt Thiên Minh chủ nhìn thấy lòng thành kính củ bọn họ, vậy là bọn họ sẽ nhận được sự chở che của Phạt Thiên Minh chủ.
Còn Đồng bà bà trước đây thật ra chỉ là một bà lão không ra sao, vậy mà đã hiểu chút y thuật, mở một y quán.
Nhưng bà đã từng tận mắt nhìn thấy một tu hành giả có dáng vẻ như một lão đạo sĩ đi ngang qua, trong tay cầm một chiếc bình tịnh thủy bằng ngọc màu trắng, vẩy nước ra khắp nơi, trong lòng sông khô cạn bỗng có nước, đất đai khô cằn bỗng hóa đồng cỏ xanh um tươi tốt.
Nhưng kẻ bị bệnh quấn thân đã lâu, đã định không còn sống được bao lâu nữa, trong nháy mắt đã sinh long hoạt hổ, chẳng cần thuốc mà bệnh đã tan.
Đồng bà bà đi theo sau tu hành giả có dáng vẻ của lão đạo sĩ kia, biết được sự tồn tại của Phạt Thiên Minh chủ từ ông ấy. Đây là một tổ chức phạt thiên hành đạo, cứu khổ cứu nạn, trải rộng khắp thế gian này. Ở thế giới này cũng chỉ là một phần trong số nhiều nơi khác của bọn họ.
Đồng bà bà biết được tôn chỉ và giáo nghĩa của Phạt Thiên Minh từ miệng của vị lão đạo sĩ này. Thế là sau này bà xây dựng miếu thờ Phạt Thiên, trở thành người trông coi ngôi miếu này.
Phạt Thiên Minh chủ có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần nhắc đến tên thật là có thể được hắn nghe thấy, có thể nhận được sự chở che của hắn.
“Chỉ cần tiếng lòng đủ thành kính là có thể được Phạt Thiên Minh chủ nghe thấy…”
Trần Cẩn Hàn lẩm bẩm nhắc lại lời Đồng bà bà nói, đôi mắt bên dưới lớp băng gạc lóe lên ánh sáng của chấp niệm điên cuồng.
Nàng muốn hồi phục, nàng muốn báo thù, nàng muốn người tỷ tỷ ngoan độc lạnh lùng kia phải trả một cái giá đắt. Trong những ngày sau đó, nàng không thèm quan tâm đến sự phản đối của Đồng bà bà, không thèm để ý đến vết thương còn chưa hồi phục, mỗi ngày đều tiến vào miếu thờ viếng, dập đầu, thành kính cầu nguyện.
Nàng không thể hành động, vậy thì có Đồng bà bà giúp, đỡ nàng đi qua.
Vào những lúc Đồng bà bà ra ngoài hái thuốc, nàng tự mình bò trên mặt đất một cách vất vả, nhúc nhích từng chút như giun, như rắn, hướng thẳng vào bên trong miếu thờ, thành kính viếng.

Hết chương 2741.
Bạn cần đăng nhập để bình luận