Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1366: Chân tiên chi huyết

Chương 1366: Chân tiên chi huyết

Một đao này chém xuống, dường như toàn bộ vũ trụ đều bị che lấp.

Đao khí mênh mông vô tận bao phủ Triệu Vân Trạch, vắt ngang cổ kim, đè ép càn khôn, ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Ầm ầm!

Đao khí và kiếm khí không ngừng đan xen ngang dọc khiến Biên Hoang vũ trụ vốn dĩ đã bị tàn phá vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Sau đó phụt một tiếng, máu tươi đỏ thẫm tràn ra, trong đó còn xen lẫn Ngũ Thải Thần Tính.

Dòng máu này bắn lên rất cao, giống như một cơn thủy triều bị vỡ đê, chiếu rọi trời đất thành một màu đỏ thẫm.

Ngay sau đó, một cái đầu người bay ra từ trong đó.

Cuối cùng thân thể chia năm xẻ bảy rồi nổ tung, nhưng tia sáng đó thực sự là quá sáng, khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấy rõ đây rốt cuộc là ai.

Răng rắc!

Kiếm Thai gãy lìa rồi bay ra ngoài, hóa thành mảnh vụn rực rỡ đầy trời, giống như một trận khói lửa mãnh liệt lộ vẻ hoang tàn mà xinh đẹp.

“Không có khả năng…”

“Đây không phải sự thật…”

Trông thấy một màn này, sắc mặt của tất cả mọi người ở Bát Hoang thập vực đều tái nhợt, mất đi toàn bộ huyết sắc, bọn hắn ngơ ngẩn đứng bất động ngay tại chỗ.

Vừa rồi nhìn thấy Triệu Vân Trạch dục hỏa trùng sinh tiếp tục đột phá, tất cả những người reo hò vì hắn lại bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, toàn thân lạnh lẽo không nhịn được mà phát run.

Ánh mắt bọn hắn sợ hãi nhìn ra bên ngoài Thiên Lộc thành, bây giờ ngay cả thần hồn cũng không khỏi run rẩy.

Nơi đó có thần quang vô tận đang lượn lờ khiến thân ảnh trong đó càng thêm nổi bật, thần thánh siêu nhiên.

Thế nhưng trên chuôi trường đao màu đen lại đang chảy máu, tí tách rơi xuống xuyên qua hư không.

Đó là máu của Kẻ thành đạo, ẩn chứa sức mạnh không tưởng, mà hiện tại lại chiếu rọi lên binh khí tựa như ma đao khiến cho mọi người kinh hãi.

Ngay vừa nãy, Vân Trạch thiếu chủ vô địch trong lòng bọn hắn đã bị Cố Trường Ca chặt đầu, tiên huyết bắn lên như tinh hà, bao phủ toàn bộ bầu trời Thiên Lộc thành.

Bọn hắn nghĩ, e rằng một màn này sẽ trở thành ác mộng mà bản thân không thể xóa nhòa trong suốt cuộc đời này.

Sự tồn tại của Cố Trường Ca giống như một ma ảnh kinh khủng bao phủ trong lòng bọn hắn.

“Không thể nào, Vân Trạch thiếu chủ đã đột phá Thành đạo giả…”

“Đây không phải là sự thật, mau nói với ta là đây không phải là sự thật. Vân Trạch thiếu chủ vô địch thiên hạ, ngài ấy đã dục hỏa trùng sinh!”

“Từ xưa tới nay tà bất thắng chính, vì sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?”

Rất nhiều tu sĩ và sinh linh gào thét, hoàn toàn không tin vào cảnh tượng trước mắt, cảm thấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Một số người không chịu nổi cú đả kích này mà ngất đi, hy vọng cuối cùng trong lòng đã sụp đổ, cảm giác toàn bộ thế giới trở nên tối tăm.

Theo bọn hắn nghĩ, Triệu Vân Trạch đột phá tại thời điểm then chốt này, bước vào cảnh giới của Kẻ thành đạo, chính là thời cơ nghịch chuyển đại cục, cũng là cơ hội trời ban hiếm có khó tìm.

Mặc kệ là ghi chép của cổ lão hay là truyện ký của thế gian thì trong đó cũng có không ít anh hùng bỗng nhiên đột phá tu vi trong lúc nguy nan, từ đó sinh ra câu chuyện cứu vớt thiên hạ.

Hôm nay đại quân thượng giới áp thành, Cố Trường Ca hiện thân trước Thiên Lộc thành công phạt Bát Hoang thập vực.

Bọn hắn nghĩ thì từng cảnh tưởng tượng ấy giống với những anh hùng bên trong truyện ký biết bao.

Triệu Vân Trạch đứng ra trong lúc mấu chốt, lại thêm dục hỏa trùng sinh đột phá Kẻ thành đạo.

Cài này còn không phù hợp với hình tượng anh hùng sao?

Mà những thứ Cố Trường Ca làm không phù hợp với vai ác tồn tại bên trong truyện ký sao?

Nhưng tại sao Triệu Vân Trạch vẫn bại trận, bại tới triệt để như vậy chứ? Điều này khiến mọi người tuyệt vọng, không nhìn thấy một chút tia sáng nào!

“Đây chính là hy vọng trong lòng các ngươi sao?”

“Quả thực can đảm lắm.”

Giữa trời đất từng đóa hoa lớn mang theo tiên khí nở rộ, giống như vật dẫn của đại đạo, rực rỡ chói mắt hiện lên bên cạnh Cố Trường Ca.

Hắn khẽ gật đầu một cái, dường như đang tiếc hận, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn, không có bất kì một dao động nào.

Lách cách!

Huyền Dương thiên đao trong tay Cố Trường Ca run rẩy, từng đạo đao khí màu đen xen lẫn ngang dọc, phát ra loại âm thanh tựa như reo hò chiến thắng, dường như là đang reo hò vì uống được máu của Kẻ thành đạo.

“Ta hận!”

Bây giờ nghe những lời này, trong lòng tất cả mọi người ở Bát Hoang thập vực đều đang nhẫn nhịn ngọn lửa cừu hận vô tận, căm tức nhìn hắn.

“Nhi tử Vân Trạch của ta…”

Sắc mặt Vân Trạch Vực Chủ xanh xám, trong lòng bi thương, ở giữa áo bào có cương khí mãnh liệt, hận ý ngập trời, hai mắt đỏ lên.

Nếu không phải do người bên cạnh giữ chặt lại thì e rằng hắn ta đã xông lên phía trước rồi.

Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi gào thét trong lòng, tóc cũng muốn dựng hết lên trời, gân như muốn nghiến nát cả hàm răng.

Ầm ầm!

Mà lúc này, một âm thanh kinh khủng vang lên ở nơi xa.

Một giọt pháu kia phun trào giữa thiên địa, hóa thành một đại dương đỏ thẫm giao chiến với Trảm Tiên Hồ Lô.

Dù không có người thôi động nhưng giọt tiên huyết này vẫn tự động khôi phục, cảm nhận được áp lực mà trước đây chưa từng có, muốn chống cự với thôn nạp chi lực của Trảm Tiên Hồ Lô.

Thanh thế bùng nổ này không hề nhỏ hơn thời điểm Cố Trường Ca giao chiến với Triệu Vân Trạch vừa nãy.

Trời long đất lở, từng mảnh hư không nhỏ tựa như muốn hóa thành bột mịn nổ tung ở nơi đó, tất cả mọi người ở Thiên Lộc thành đều cảm nhận được sự cộng hưởng.

Cái kia đúng là máu của tổ tiên bọn hắn, bây giờ khôi phục thì lại cảm nhận được khí tức của những Chí cường giả ở thượng giới muốn chém giết cùng với bọn hắn.

Hết chương 1366.
Bạn cần đăng nhập để bình luận