Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1991: Thế nhân gọi hắn là Ma! Vạn Ma Chi Chủ

Chương 1991: Thế nhân gọi hắn là Ma! Vạn Ma Chi Chủ

"Quân tiên phong đều chết thảm, không có người sống sót. Xem ra Côn Cực vũ trụ không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng.”

"Vậy mà đến lúc chết cũng không có hình ảnh lúc còn sống truyền đến, phương vũ trụ kia tuyệt đối đã bị tồn tại vô thượng ngăn cách, cản trở đao động của thần niệm truyền tới…"

"Không chừng lúc trước Kỷ Nguyên Thụ đúng là đã bị nhân vật như vậy mang đến đây."

Rất nhiều thân ảnh khủng bố trên cổ chiến thuyền đang chạy tới Côn Cực vũ trụ nói khẽ.

Bọn hắn được thanh huy bao phủ bên trong không thấy rõ chân nhân, nhưng khí huyết có một không hai đang chấn động tràn ra làm tinh thần xung quanh vỡ vụn thành bột mịn.

Không hề nghi ngờ, bọn hắn chính là nhân vật nội tình đến từ cùng một thế lực đạo thống không giống những kẻ mục nát mới phát hiện tính mạng không còn nhiều kia.

Bọn hắn vẫn luôn ở trong trạng thái đỉnh phong, khí huyết luôn tràn đầy giống lò luyện.

Giữa nhân vật nội tình và Kẻ thành đạo hoàn toàn khác biệt và chênh lệch, hình dung là một trời một đất cũng không ngoa chút nào.

Bắn hắn đã tiếp cận Tiên Đạo lãnh vực, thậm chí chỉ còn nửa bước là có thể tiến vào trong đó, hiện tại chỉ thiếu Tiên Đạo chi quang và rèn luyện Tiên Đạo quy tắc.

Một chưởng của nhân vật nội tình có thể chụp chết một Kẻ thành đạo là sự thật được cả thượng giới công nhận.

"Mạnh hơn cũng không có khả năng có thể vượt qua chúng ta, chỉ cần chúng ta cầm Tiên khí trong tay đánh tới, ngay cả tồn tại cùng cảnh giới cũng sẽ phải nuốt hận."

"Kỷ Nguyên Thụ ở ngay trong đó, sau khi chúng ta cướp đoạt được tới tay sẽ nghĩ biện pháp lĩnh ngộ quy tắc khiếm khuyết, tranh thủ đột phá Tiên cảnh trước. Còn những thế lực đạo thống chạy tới sau mới là chuyện mà chúng ta phải cân nhắc."

Bọn hắn mở miệng thương nghị đối sách, nhưng bất cứ ai trong bọn hắn cũng không cảm thấy bên trong Côn Cực vũ trụ có thể có cái gì uy hiếp được sự tồn tại của bọn hắn.

Đây là tự tin của bọn hắn khi đang đứng sừng sững ở trên đỉnh phong này.

Trừ phi là người cùng cảnh giới hợp lực lại vây quét, còn không thì không có khả năng bọn hắn vẫn lạc chết đi.

Mà giờ khắc này, Cố Trường Ca đang ngồi xếp bằng ở trong Thần Khư biểu lộ thâm trầm, không để ý đến chúng sinh bên trong Bắc Đẩu tinh vực mà ngược lại hướng mắt nhìn về phần cuối ở nơi xa xôi trong vũ trụ.

Quân tiên phong đều đã mất mạng, đại quân ở đằng sau mới đúng là mục tiêu của hắn. Không nắm chắc có bao nhiêu nhân vật nội tình hạ xuống thì tất cả đều sẽ đều phí công.

Hắn thiết kế cục diện này lâu như vậy chỉ để chờ đợi toàn bộ những nhân vật nội tình kia đi vào bàn cờ, nếu Tiên vực bắt đầu giáp giới cùng thượng giới khó tránh khỏi sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Cho nên hắn phải nắm chắc thời gian đột phá đến Tiên cảnh trước đã.

Sau đó hắn sẽ dùng những tài nguyên đạo quả mà Luân Hồi cổ thiên tôn lưu lại trùng kích cảnh giới cao nhất, đồng thời luyện hóa Ma Chủ chân huyết.

Đây mới là những dự định tiếp theo của Cố Trường Ca.

Ong!

Một hồi gió mát thổi tới mang theo từng sợi sương mù tí ti, Đào Yêu trở lại bên trong Thần Khư, một chút hoang mang hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

Nàng không rõ, dựa theo hiểu biết của nàng đối với Cố Trường Ca, vì sao hắn phải ra tay phục sinh Nữ đế của Vũ Hóa tiên triều.

Ở thời khắc này, một Kẻ thành đạo không có bất kỳ trợ giúp hay giá trị gì đối với Cố Trường Ca, hay là bởi vì nhìn Vũ Hoá nữ đế đáng thương?

Cố Trường Ca ở dĩ vãng sẽ không có những tâm tình như vậy.

"Ngươi của hiện tại so với người ta hiểu biết có thêm rất nhiều nhân tình." Đào Yêu nhẹ giọng nói.

Cố Trường Ca nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía nàng nói.

"Đã như vậy, hay là ngươi nói cho ta biết, ở trong lòng ngươi ta là dạng người như thế nào đi?"

Nghe vậy, Đào Yêu dường như là lâm vào hồi ức.

Khi đó nàng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu, bản thể là một cây đào rất bình thường, sinh trưởng ở gần bờ sông U Minh.

Quanh năm bị chướng khí và sương mù ở nơi đó ăn mòn, nhưng bởi vì tu vi không cao cho nên nàng chỉ có thể chịu dày vò tra tấn.

Mà bên bờ sông U Minh có rất nhiều yêu tộc, càng không thiếu những đại yêu thiên tính hung tàn.

Có một ngày, một thiếu nữ ưa thích mặc áo đỏ đuổi giết một đại yêu đột nhiên xâm nhập vào U Minh.

Nàng rất cường đại, tuổi tuy nhỏ nhưng một thân bản lĩnh lại không kém các trưởng lão đại giáo kia chút nào. Nàng giết được một đại yêu tu hành rất nhiều năm đang chạy trốn tứ phía.

Sau đó, nàng thường xuyên nhìn thấy hồng y thiếu nữ kia đến đây, đánh giết đại yêu ma ở chỗ này, ma luyện kiếm pháp của mình.

Hồng y thiếu nữ có một khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt sáng thanh tịnh, mi mắt như mày, con ngươi đen như được điểm nước, mũi nhỏ tinh xảo như ngọc. Nếu nàng lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nữ hại nước hại dân.

Lúc đầu Đào Yêu cũng rất sợ nàng, cảm thấy sát khí ở trên người nàng đặc biệt nặng, đại yêu ma rất cường đại cũng chết dưới tay nàng. Mà chính mình lại chỉ là một tiểu yêu ngay cả biến hóa cũng không làm được…

Nhưng có một ngày, cũng chẳng biết vì sao hồng y thiếu nữ này lại chú ý tới nàng. Sau khi luyện kiếm mệt mỏi, thiếu nữ ngồi ngay dưới gốc cây đào nói hoa đào rất đẹp, không biết khi nào mới có thể nở rộ.

Đào Yêu không nói gì mà chỉ lẳng lặng nghe, mãi cho đến về sau hồng y thiếu nữ bắt đầu kể về rất nhiều sự tình như muốn nói ra hết thảy tâm sự, muốn tìm một đối tượng để giãi bày. Trong đó chuyện nàng nói tới nhiều nhất chính là sư tôn của nàng.

Sư tôn của nàng là một người rất rất cường đại, cũng vô cùng thần bí. Quanh năm ngồi ở trên đỉnh núi như thể đang ngắm nhìn vạn cổ.

Tất cả mọi người ai cũng sợ hắn, ngay cả những đại yêu ma tuyệt thế cường đại nhất nghe được tên hắn cũng sẽ bị dọa tới mức toàn thân phát run.

Nhất là những cổ lão đã truyền dạy lại cho thế hệ sau, thời điểm đi ngang qua nơi đây cũng không dám phi hành.

Thậm chí những tồn tại Tiên cảnh từng giảng đạo cho chúng sinh còn không dám nhắc tới danh tự của hắn.

Thế nhân gọi hắn là Ma, Vạn Ma chi chủ.

Hết chương. 1991.
Bạn cần đăng nhập để bình luận