Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1087: Ta đợi ngươi đã sáu ngàn năm

Chương 1087: Ta đợi ngươi đã sáu ngàn năm

Nghe Bạch Liên Nhi nói như vậy, Quân Phàm gật đầu, ở trong lòng bắt đầu chọn lọc từ ngữ, nhưng bây giờ hắn bỗng nhiên phát giác thế núi và địa hình bốn phía có chút biến hóa nhỏ.

"Đây là cái gì….."

Bạch Liên Nhi nhíu mày, đồng dạng cũng nhận ra sự biến hóa này.

"Là ngươi sao? Bất Phàm?"

Một âm thanh mờ mịt và kỳ ảo vang lên, sau đó truyền vào trong tai hai người Quân Phàm và Bạch Liên Nhi.

"Đây là giọng nói của Nhược Khê tỷ."

"Là ngươi sao? Nhược Khê tỷ "

Nghe được giọng nói kia, Quân Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt hiện lên ý mừng, không khỏi lên tiếng hỏi.

Hắn đang định tìm kiếm chỗ của Quân Nhược Khê, không ngờ lúc này Quân Nhược Khê lại chủ động tìm hắn.

Mặc dù giọng nói đó chưa chưa từng vang lên trong hơn sáu nghìn năm nhưng hắn vẫn rất quen thuộc.

"Là ta, Nhược Khê tỷ, bây giờ ngươi đang ở đâu?" Trong giọng nói Quân Phàm không đè nén được sự mừng rỡ và kích động.

"Ngươi đi theo giọng nói này thì có thể tìm được ta."

Âm thanh mờ mịt và kỳ ảo đó lại vang lên lần nữa, cũng ẩn chứa một chút kích động và mừng rỡ.

"Quân Nhược Khê."

Ánh mắt Bạch Liên Nhi có chút biến hóa, sau đó nàng đi theo Quân Phàm tới nơi phát ra giọng nói.

Lúc này, sâu trong Sinh Mệnh Cấm Khu, có một cái giếng cổ bằng đá xanh thấp bé đang bốc lên sương mù màu tím mù mịt, nối thẳng tới một nơi sâu trong địa mạch.

Trong đó có một hình bóng mờ ảo đang ngồi xếp bằng, chìm chìm nổi nổi, giống như đang tu hành, lại cũng giống như tự phong bế trong đó.

Đây là một nữ tử, nàng ta vẫn ngồi bất động không nhúc nhích, giống như không có bất kỳ sinh cơ nào, da thịt trắng noãn như dương chi ngọc, mái tóc bạc trắng rối tung che khuất dung nhan.

Nếu như có tu sĩ ở nơi đây thì chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì nước suối trong miệng giếng cổ đá xanh này chính là thần tuyền rất hiếm thấy, chảy xuôi thải hà, quy tắc xiềng xích xen lẫn, rất là thần dị.

Hơn nữa khí tức nơi này vô cùng hỗn loạn và kinh khủng, cho dù là tu sĩ Thánh Cảnh bước vào thì cũng sẽ nổ tung trở thành bột mịn trong nháy mắt, không chút dư thừa nào.

Trừ cái đó ra, trong giếng cổ còn ẩn chứa khí tức sinh mệnh kinh người, giống như sinh mệnh chi tuyền trong truyền thuyết.

Nữ tử tóc trắng nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, nhưng bây giờ lại giống như muốn mở to mắt ra.

Cuối cùng hai đạo thần quang đáng sợ bắn ra từ tròng mắt của nàng, ánh vàng rực rỡ, ẩn chứa tuyệt thế thần uy.

"Bất Phàm, rốt cuộc ngươi đã đến rồi, ta đợi ngươi sáu ngàn năm."

Ánh mắt của nữ tử trở nên rất hiền hòa, nhưng mà hình bóng của nàng dường như khó mà động đậy, vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ.

"Nhược Khê tỷ, ngươi đang ở bên trong miệng giếng này sao?"

Giờ phút này, bên ngoài truyền đến giọng nói khiếp sợ của Quân Phàm, hắn đi theo giọng nói tới được nơi đây, nhưng chỉ có thể thấy được một cái giếng cổ, không hề nhìn thấy hình bóng của Quân Nhược Khê, điều đó khiến hắn rất kinh ngạc.

Sau lưng hắn là Bạch Liên Nhi, phía dưới ống tay áo đang nắm vuốt một khối lưu ảnh thạch ngọc trong suốt, âm thầm thu lại cảnh tượng nơi đây.

Nàng phát hiện toà giếng cổ kia rất bất phàm, trong đó giống như có được vô tận sinh cơ, tiên khí bốc hơi, thậm chí khiến tu vi của nàng cũng có chút dấu hiệu buông lỏng.

Phải biết rằng tu vi của nàng chính là Chuẩn Chí Tôn cảnh đỉnh phong, đã rất nhiều năm chưa từng đột phá.

Vậy mà bây giờ chỉ vì một cái giếng mà lại cảm nhận được sự biến hoá huyền diệu.

Điều đấy khiến trong lòng nàng rất chấn động.

Rốt cuộc bên trong miệng giếng này ẩn giấu cái gì? Quân Nhược Khê đang trốn ở trong đó sao?

"Ta ở nơi đây, Bất Phàm, ngươi bây giờ không nên tới gần, lấy tu vi hiện tại của ngươi sẽ không chạm vào được những thứ này...."

Nghe được giọng nói của Quân Phàm, Quân Nhược Khê ở trong giếng cất tiếng trả lời, hai mắt hiền hòa, mặc dù là nhìn vào hư không trước mặt, nhưng ánh mắt dường như rơi vào trên mặt Quân Phàm.

"Ta đã biết tỷ tỷ."

Quân Phàm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn rất chấn động, hắn cũng cảm nhận được chỗ huyền diệu của miệng giếng cổ đó.

Mà rất nhanh, hắn nhớ tới hôm nay mình tới đây vì có chuyện trọng yếu, chuẩn bị dặn Quân Nhược Khê cần phải cẩn thận.

Nhưng hắn còn chưa nói gì thì Quân Nhược Khê đã lắc đầu nói, "Ta đã biết chuyện ngươi muốn nói, ở chỗ này thì bọn hắn sẽ không thể tìm thấy ta, trừ phi là người ta muốn gặp, nếu không sẽ không thể thấy ta được. Khế ước mà lúc trước ta định ra với Hi Dao đều chỉ vì kìm chân nàng mà thôi. Ta biết trong lòng ngươi có chút nghi ngờ, nhưng bây giờ ta cũng rất khó giải thích cho ngươi cái gì. Ngươi chỉ cần biết rằng, chỉ có dùng chìa khoá mở ra cánh cửa Tử Môn kia thì ngươi mới có thể tìm được phụ hoàng, tự hỏi hắn những chân tướng đó."

"Việc mà ta có thể nói cho ngươi cũng không nhiều."

Quân Phàm nghe vậy thì trong lòng chấn động không thôi, chẳng lẽ việc sáu ngàn năm trước còn có bí ẩn không muốn người biết hay sao?

Hắn bị Hi Dao độc chết sau đó sống lại, thật ra còn có ẩn tình khác?

"Chìa khoá là cái gì? Còn nữa, Tử Môn mà ngươi nói ở nơi nào?"

Lúc này trong lòng Quân Phàm có quá nhiều nghi ngờ, trong đầu rất loạn.

"Chìa khoá thì ta nghĩ phụ hoàng đã đưa cho ngươi rồi. Ta cũng không biết Tử Môn ở nơi nào, chỉ có người cầm chìa khóa mới có thể tìm được Tử Môn." Quân Nhược Khê chậm rãi nói.

"Sinh Môn, Tử Môn, chẳng lẽ miệng giếng cổ mà tỷ tỷ đang ở trong chính là Sinh Môn?"

Quân Phàm không khỏi hỏi một câu, chợt nhớ tới trước đó từng nghe phụ hoàng nói một câu, Tử Môn tiến vào, Sinh Môn đi ra.

Lúc ấy hắn còn cố ý dò hỏi, nhưng phụ hoàng chỉ cười không nói, cũng không giải thích.

Bây giờ xem ra hai chuyện này dường như có liên quan rất lớn.

Nghe vậy Quân Nhược Khê gật đầu nói, "Ngươi nói không sai, bây giờ ta phụ trách trấn thủ Sinh Môn. Trước khi Sinh Môn mở ra thì ta không thể rời khỏi đây nửa bước."

"Hiện tại ta không còn nhiều thời gian lắm, ngươi cần nhanh chóng tìm tới chỗ của phụ hoàng, hắn chắc có chuyện rất trọng yếu muốn bàn giao cho ngươi."

Hết chương 1087.
Bạn cần đăng nhập để bình luận