Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1434: Âm mưu

Chương 1434: Âm mưu

“Thời gian ba ngày?”

Cố Trường Ca hơi nhíu mày, sau đó thản nhiên nói: “Được thôi, nhưng mà trong ba ngày này, các ngươi không thể rời khỏi Thiên Lộc thành. Nếu ta phát hiện người nào có ý đồ rời đi thì đừng trách Cố mỗ hạ thủ vô tình.”

“Không vấn đề gì, trong ba ngày này, chúng ta nhất định sẽ không đi lung tung.”

Đại sơn chủ gật đầu một cái, cũng không do dự lâu.

Hiện tại hắn chính là lãnh đạo ở trong lòng mọi người Bát Hoang thập vực. Đám người này lấy hắn cầm đầu, tất nhiên đều sẽ nghe theo ý kiến của hắn.

Rất nhiều Vực chủ và Hoang chủ liếc nhìn nhau, lúc này bọn hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Sau đó, trong đại điện lại khôi phục yên bình, dường như không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi cũng chỉ là ảo giác .

Đám người ngồi xuống một lần nữa, có điều giờ đây mỗi người mang một nỗi lòng khác nhau, rất nhiều món ngon vật lạ cũng khó mà nuốt xuống.

Giữa yến hội, vũ nữ thanh thoát uyển chuyển động lòng người, tựa như Cửu Thiên Tiên Nữ rơi xuống phàm trần, đẹp không sao tả xiết.

Cố Trường Ca ngồi trên ghế chủ vị dường như cũng không thèm để ý đến khúc nhạc đệm này, trên gương mặt nở một nụ cười.

Thỉnh thoảng hắn nói mấy câu với Thiên Lộc Huyền Nữ ở bên cạnh, trong mắt mọi người lại có vẻ tiêu sái tự nhiên.

Không thiếu thủ lĩnh đại tộc luôn luôn chú ý đến thần sắc của Cố Trường Ca, trong lòng hơi động, sau đó nhẹ giọng phân phó tộc nhân ở bên người.

Liệu biện pháp này có thể có tác dụng hay không, sau khi thử thì mới biết được.

“Tiêu Dương sư đệ, ngươi đừng kích động. Phải biết rằng hành động của ngươi bây giờ đều liên quan đến sự tồn vong của hàng ngàn hàng tỉ sinh linh trong Bát Hoang thập vực.”

“Nếu như ngươi chọc giận Cố Trường Ca, đến lúc đó hắn hạ lệnh giết chết tất cả mọi người ở nơi này thì ngươi sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ Bát Hoang thập vực.”

Giữa lúc yến hội diễn ra, Cổ Vô Địch khuyên giải Tiêu Dương đang mang sắc mặt âm trầm phối hợp với vẻ buồn khổ uống rượu, bày ra bộ dạng ta có ý tốt.

Các thủ lĩnh đại tộc khác nghe nói như thế thì ánh mắt cũng khẽ nhúc nhích, nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dương, cảm thấy không chừng hắn sẽ làm hỏng việc.

Chỉ là hiện giờ còn có Đại sơn chủ ở đây, bọn hắn cũng không tiện trách móc Tiêu Dương cái gì.

“Ta biết, loại chuyện này cũng không cần ngươi đến dạy ta.”

Tiêu Dương có chút bất mãn đối với Cổ Vô Địch, nghe hắn nói vậy thì nhíu mày một cái, giọng điệu rất không khách khí.

Tuy nói trong khoảng thời gian này hai người cùng chung hoạn nạn khiến thái độ của hắn đối với Cổ Vô Địch có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà còn chưa tới mức để cho Cổ Vô Địch giáo huấn hắn.

Nghe vậy, sâu trong đáy mắt của Cổ Vô Địch có khói mù thoáng qua.

Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn là bày ra bộ dạng thở dài vì Tiêu Dương mà suy tính, lắc đầu.

Hắn lén lút đưa mắt nhìn Cố Trường Ca đang ngồi ở trên ghế chủ vị, thấy Cố Trường Ca cũng không để ý đến bên này, khói mù trong lòng càng dày hơn.

Hắn nhẫn nhịn cái tên Tiêu Dương này đã rất lâu rồi, nếu không phải bởi vì cố kỵ mệnh lệnh của Cố Trường Ca, hắn đã sớm động thủ giải quyết Tiêu Dương.

Nhưng mà Cố Trường Ca không hạ lệnh động thủ, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy nhiên Cổ Vô Địch biết, trong chuyến đi Thiên Lộc thành lần này, e là Tiêu Dương không sống được lâu.

Ngay sau đó, yến hội cũng tan dần, đám người Bát Hoang thập vực không gặp nguy hiểm gì, bèn thở phào một hơi. Tiếp đó bọn hắn được hạ nhân của Cố gia dẫn xuống, có chỗ nghỉ ngơi được dàn xếp ổn thoả.

Cố Trường Ca cho bọn hắn thời gian ba ngày, vậy thì chỉ còn có ba ngày để tìm cách hòa hoãn.

Ba ngày sau đó bàn giao với Cố Trường Ca ngay tại chỗ này, đến lúc đó vận mệnh của Bát Hoang thập vực sẽ được quyết định.

“Bá phụ...”

Lúc này, trong đám người Vân Trạch đại vực, Thanh Nguyệt tiên tử thanh lãnh an tĩnh bỗng nhiên nhìn về phía Vân Trạch vực chủ nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ta đã biết, khổ cho ngươi rồi.”

Vân Trạch vực chủ thầm thở dài, có chút thương tiếc, thế nhưng thần sắc lại dần dần trở nên kiên định, gật đầu một cái.

“Trường Ca thiếu chủ đi thong thả, lão phu còn có chút chuyện muốn nói riêng với Trường Ca thiếu chủ.”

Trong ánh mắt khiếp sợ của không ít người, hắn chủ động mở miệng nói với Cố Trường Ca ở trên ghế chủ vị đang muốn rời đi.

“Vân Trạch vực chủ muốn làm gì?”

“Nhi tử của hắn Triệu Vân Trạch bị Cố Trường Ca ra tay giết chết, thâm cừu đại hận giữa hai người khó có thể xóa đi. Lúc này hắn bảo Cố Trường Ca lưu lại, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội báo thù?”

Không ít người khiếp sợ, đồng thời âm thầm suy đoán ở trong lòng, có điều bọn hắn cảm thấy Vân Trạch vực chủ không có gan và năng lực lớn như vậy.

Ngay cả Đại sơn chủ cũng cau mày, lo lắng Vân Trạch vực chủ làm hỏng đại sự của hắn.

Hiện tại ở trong Thiên Lộc thành, đừng nói là hắn, cho dù tất cả mọi người đồng loạt ra tay, chỉ sợ cũng rất khó làm Cố Trường Ca bị thương, chứ nói chi là báo thù.

Giờ đây, tất cả mọi người chỉ có thể hy vọng Vân Trạch vực chủ không làm ra chuyện điên rồ.

“A, Vân Trạch vực chủ có chuyện gì không?”

Nghe nói như thế, Cố Trường Ca ngừng lại cười nhạt, đứng tại ghế chủ vị nhìn xuống.

Nếu hắn nhớ không lầm, nhi tử Triệu Vân Trạch của Vân Trạch vực chủ là bị chính mình giết chết .

Đối với loại chuyện này, Vân Trạch vực chủ cũng có thể nhịn sao?

Vân Trạch vực chủ che giấu cừu hận thật sâu ở trong mắt, chắp tay nói: “Có một số việc muốn ta muốn nói chuyện riêng cùng với Trường Ca thiếu chủ một lát.”

Bởi vì Vân Trạch đại vực, bây giờ hắn cũng chỉ có thể cất giấu mối thù giết nhi tử thật sâu, không dám để lộ ra.

“Là chuyện gì mà cần phải trò chuyện riêng?”

Cố Trường Ca cười cười nhưng cũng không có cự tuyệt yêu cầu của hắn.

Những người còn lại thấy thế thì mắt sáng lên, cũng không tiện dừng lại thêm, được hạ nhân của Cố gia dẫn theo rời khỏi Thiên Lộc thần điện.

Cũng không ít người chú ý đến Thanh Nguyệt tiên tử ở bên cạnh Vân Trạch vực chủ, trong lòng mắng một câu, hay cho một lão già, thế mà lại hiến nữ cầu vinh.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, Thanh Nguyệt tiên tử là hồng nhan của Triệu Vân Trạch, thậm chí hai người còn có ý định đính hôn.

Bây giờ Triệu Vân Trạch đã chết, Vân Trạch vực chủ lại có ý định dâng Thanh Nguyệt tiên tử lên, để đổi lại sự an toàn của Vân Trạch đại vực.

Hắn làm ra chuyện này, không biết nhi tử của hắn ở dưới cửu tuyền mà biết thì có thể nhắm mắt sao?

Hết chương 1434.
Bạn cần đăng nhập để bình luận