Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 633: Lẽ nào Cố Trường Ca là Nhân Tổ chuyển thế?

Chương 633: Lẽ nào Cố Trường Ca là Nhân Tổ chuyển thế?

Nghĩ như vậy, Cố Trường Ca ngồi xếp bằng xuống, đồng thời hỏi hệ thống.

Hắn dự định sau đó sẽ lấy giá trị thiên mệnh để thử tiến hành luyện hóa.

Ông! !

Lúc này, phía trên đỉnh đầu hắn bắt đầu xuất hiện ô quang. Từng tia từng sợi ô quang chiếu rọi xuống.

Những đạo phù văn đan xen vào nhau rồi rơi xuống về phía thứ chất lỏng màu đen kia.

Đại Đạo Bảo Bình bắt đầu chuyển động lên xuống tựa như một lỗ đen cực kỳ đáng sợ. Sau đó nó nuốt hết thứ chất lỏng màu đen kia vào trong.

Sự cuồng vọng của nó lớn chưa từng thấy.

Cố Trường Ca đã đánh giá thấp khả năng tiêu diệt thứ chất lỏng màu đen kia của nó. Lúc nó đánh bại Nhân Tổ Luân Hồi Ấn cũng không mạnh như thế này.

"Xem ra là không cần dùng đến thiên mệnh quý báu rồi.”

Cố Trường Ca an tĩnh ngồi xếp bằng trên không trung. Gương mặt của hắn sáng bừng như ngọc thạch, mang theo khí phách vô cùng nghiêm nghị.

Những âm thanh chết chóc của thế giới cổ đại bắt đầu vang vọng xung quanh.

Trong ma khí tràn ngập phía sau hắn có ẩn hiển bóng dáng của một Ma Chủ, ánh mắt lạnh lùng vô tình, cảm giác như đang uy hiếp cả vũ trụ!

Lúc này, trong tâm thức của Cố Trường Ca xuất hiện tiếng kêu răng rắc, như thể có thứ gì đó bắt đầu bị gãy và xuất hiện những vết nứt.

Một mảng ký ức sâu thẳm hiện ra.

Có gian nhà tranh đơn sơ nằm trên một đỉnh núi. Phía trước có mây mù cuồn cuộn bao phủ.

Trên tảng đá ở bên cạnh đó, một tiểu cô nương mặc chiếc áo màu hồng đang múa kiếm, ống tay áo xoay tròn, kiếm quang như bạc lướt đi giữa không trung.

Trước gian nhà tranh, chiếc áo khoác màu hồng đang thấp thoáng và tung bay, hắn thấy bản thân đang đứng chắp tay sau lưng, mái tóc bạch kim khẽ động.

Vạn vật trong thiên địa dường như không ngừng biến hóa theo đường kiếm trên tay nàng.

Múa xong, cô nương mặc áo hồng chạy tới trước mặt hắn, cao hứng nói:

"Sư tôn, hôm nay con gặp được bọn đệ tử của Cửu Thiên Phong. Bọn hắn cướp đồ vật của con, còn nói với khả năng của con, có cố gắng cả đời thì cùng lắm cũng chỉ đến cấp bậc Thần cảnh. Thế nhưng bọn chúng lại bị một kiếm của con đánh bại.”

"Ai bảo ngươi đánh nhau với bọn chúng?”Ánh mắt của hắn an nhiên, âm thanh bình lặng.

Nụ cười trên môi của hồng y tiểu cô nương chợt cứng đờ. Nàng cúi thấp đầu, nói: "Con sai rồi, sư tôn.”

"Ta dạy ngươi kiếm không phải là để ngươi đi đánh nhau với người ta.”Âm thanh của hắn vẫn như cũ, không hề có chút cảm xúc.

Hồng y tiểu cô nương xuống núi. Lúc trở lại, trên thân thể mang đầy thương tích. Tay nàng xách theo một thủ cấp.

"Sư tôn, con đã trở về."

Mặc dù bị thương nhưng nàng lại rất vui vẻ.

"Đây là món gà quay mà ngươi thích nhất.”Hắn xoa đầu nàng, nói: "Từ hôm nay trở đi, cả Cửu Thiên Phong và Cửu Thiên Đại Lục đều không còn nữa. Không còn ai có thể ức hiếp đồ đệ của ta nữa rồi."

"Sư tôn, lần này con xuống núi có kết giao với một người bạn."

"Ồ? Là nam hay nữ vậy?"

"Là nữ. Nhưng không phải là người ạ."

"Vậy là cái gì?"

"Đó là một gốc cây đào nhỏ."

Hắn khẽ cười: "Vậy vi sư đào cây đào nhỏ đó rồi mang về cho ngươi."

Về sau, trên đỉnh núi đó đã có thêm một cây đào mảnh mai.

Mảng kí ức dừng lại tại đó.

Cố Trường Ca rơi vào trầm tư.

Trong nháy mắt, ở ngoại giới đã trôi qua mấy ngày.

Vương Tử Câm có chút giật mình nhìn qua khoảng không bên trong thiên uyên kia.

"Tuyệt Âm sinh linh cùng Tuyệt Âm khí tức lúc này cũng đã giảm bớt. Chẳng lẽ Cố Trường Ca thật sự có biện pháp ngăn cản chúng ư?"

Nàng cảm thấy sương mù màu xám ngập tràn trong thiên uyên vào lúc đầu đã trở nên mỏng đi rất nhiều.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Cố Trường Ca đã tiến vào trong đó và hắn thực sự đã nắm chắc phần thắng.

Tất cả những người từng sống từ thời cổ lão đều không thể đối phó với Tuyệt Âm khí tức. Vậy mà Cố Trường Ca lại có thể giải quyết được hết thảy. Điều này quả thực khó tin như chuyện “Nghìn lẻ một đêm”vậy.

Vương Tử Câm hơi nghi hoặc một chút.

"Chẳng phải nói là từ vạn cổ đến nay chỉ có Nhân Tổ mới đối phó lại Tuyệt Âm Thiên hay sao? Lẽ nào Cố Trường Ca là Nhân Tổ chuyển thế ư?"

Nàng nhìn về phía Giang Sở Sở ở bên cạnh. Thế nhưng nàng không nhận ra trên mặt Giang Sở Sở có chút khác thường nào.

Ngoài vẻ bình tĩnh hiện ra bên ngoài thì nhìn nàng không có cảm xúc gì.

Mấy ngày nay, vết thương trên người Giang Sở Sở cũng đã bình phục.

Ban đầu nàng đứng bên ngoài có chút lo lắng. Sau đó thấy Tuyệt Âm khí tức hiện tại đã giảm bớt. Từ đó có thể khẳng định rằng Cố Trường Ca ở trong đó không có vấn đề gì nên cũng cảm thấy yên lòng.

Tuy vậy, đối với những người khác thì Tuyệt Âm khí tức vô cùng khó giải quyết. Vậy mà Cố Trường Ca lại có thể một mình đối phó được.

Nếu như không phải nàng biết rằng Cố Trường Ca đã ám hại Nhân Tổ thì ngay cả nàng cũng sẽ hoài nghi Cố Trường Ca chính là Nhân Tổ chuyển thế.

Lúc này, Giang Sở Sở chợt nhớ tới lời mà Cố Trường Ca đã từng nói, Nhân Tổ điện kỳ thật không phải là cần Nhân Tổ chuyển thế mà là đang thiếu một người mang thân phận là Nhân Tổ.

Hiện nay Nhân Tổ đã không còn, dù nói thế nào đi chăng nữa, nếu muốn Nhân Tổ điện tiếp tục trụ vững thì nhất định phải tìm kiếm được Nhân Tổ chuyển thế.

Chẳng nhẽ lúc này thực sự phải tìm người giả làm Nhân Tổ hay sao?

Từ trước đến nay Giang Sở Sở không hề nghĩ tới có ngày mình sẽ làm ra loại chuyện như thế này. Dù gì thì đây cũng là việc làm phản bội lại sư môn.

Nhưng bây giờ nàng không thể không nghĩ tới cách đó.

Hết chương 633.
Bạn cần đăng nhập để bình luận