Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1547: Địa Long Quả

Chương 1547: Địa Long Quả

Sau khi nghe được lời nói của Giang Thần, mấy vị tồn tại cổ lão ở đây liếc nhìn nhau, trong mắt đều thoáng qua vẻ suy tính, bọn hắn cũng không trực tiếp đáp ứng.

Nơi đây vô cùng hung hiểm, kỳ thực bọn hắn cũng không quá tin tưởng Giang Thần.

Lỡ mà hắn động chút tay chân ở trong đó, hại tất cả mọi người thì sao?

Bất kì lúc nào bọn hắn cũng không thể không đề phòng người khác.

“Tất nhiên nếu Giang Thần ngươi có biện pháp thì lão phu sẽ tin ngươi một lần, như thế nào? Chỉ cần có thể giúp bọn ta cứu tiên tổ ra, ngươi muốn điều kiện gì cứ việc nói.”

Lúc này mấy vị lão tổ của Cơ gia tiến lên mở miệng nói, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Trên đường tới đây, bọn hắn đã biết được thủ đoạn của Giang Thần nên coi như yên tâm với hắn.

Bây giờ đường đã ở ngay phía trước, chẳng mấy chốc bọn hắn đã có thể cứu tiên tổ ra nên đương nhiên lúc này sẽ không quan tâm hậu quả gì mà trực tiếp đáp ứng.

“Hi vọng các ngươi có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”

Giang Thần gật đầu, thần sắc bình thản nói.

Hắn hoàn toàn nhìn thấu mấy vị lão tổ của Cơ gia.

Đây chính là một đám lão già chỉ biết nịnh nọt, đừng thấy bây giờ bọn hắn đáp ứng rất thoải mái, lát nữa nếu không cần đến hắn nữa thì chắc chắn bọn hắn sẽ một cước đá chết hắn.

Cho nên Giang Thần cũng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, hắn sẽ không bỏ qua bất kì một ai ở đây.

Sau khi mấy vị lão tổ của Cơ gia đều đáp ứng, mấy vị cổ lão của Thiên Hoàng Sơn, Thái Cổ Diệp tộc cũng đồng loạt gật đầu đáp ứng.

Sau đó, đột nhiên khóe miệng Giang Thần xẹt qua một nụ cười lạnh, nhìn về Cố Trường Ca ở sau lưng nói: “Trường ca thiếu chủ có thủ đoạn thông thiên, thực lực thâm bất khả trắc, đến cả thành đạo giả cũng không phải đối thủ của ngươi.”

“Ta nghĩ nếu Trường Ca thiếu chủ xuất thủ tương trợ thì tỷ lệ thành công khi cứu tiên tổ của Cơ gia lần này sẽ lớn hơn nhiều.”

“Không biết ý của Trường Ca thiếu chủ như nào?”

Nghe được lời này, vẻ mặt của đám người khẽ biến, có chút khiếp sợ nhìn về phía Giang Thần.

Không ngờ ở thời điểm này mà hắn lại định để Cố Trường Ca ra tay trợ giúp mình.

Rốt cuộc lá gan của kẻ này lớn đến mức nào?

Mấy vị thành đạo giả còn chưa đủ , còn muốn kéo cả Cố Trường Ca xuống?

Thần sắc hai người Cơ Nghiêu Tinh và Cơ Sơ Nguyệt khẽ biến, trong lòng lo lắng, sợ rằng lúc này Cố Trường Ca sẽ một chưởng đập chết Giang Thần.

“A, nếu đã có chỗ để Cố mỗ giúp một tay thì đương nhiên Cố mỗ sẽ vui lòng xuất thủ.”

Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt dò xét Côn Sơn, nghe thấy vậy thì cười nhạt, hắn cũng không hề tức giận như mọi người nghĩ mà có vẻ khá hời hợt.

Trong lòng Giang Thần hừ lạnh, không ưa vẻ mặt đạm nhiên như thường, dường như cái gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay của Cố Trường Ca.

“Lát nữa ngươi hãy cố gắng mà chịu đựng và hối hận.”

Trong lòng hắn cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút dị thường nào.

Tiếp đó, sau khi dò xét một phen tại chỗ, hắn bắt đầu giải thích với mấy vị tồn tại cổ lão rằng làm như thế nào mới có thể tránh gặp phải Long tức.

Đám người nghe rất nghiêm túc, chỉ sợ bỏ sót cái gì, lo lắng lát nữa sẽ gây nên nguy cơ sinh tử.

Chẳng mấy chốc, mấy Kẻ thành đạo dựa theo lời của Giang Thần, lấy Thành đạo khí của mình ra đánh tới một nơi đặc biệt nào đó ở phía trước.

Một trận âm thanh ầm ầm vang lên, hào quang ngút trời, dường như có một đầu Chân long đang cuồn cuộn dưới chân mọi người khiến cho bốn phía sơn lĩnh đều run rẩy.

“Đi thôi.”

Giang Thần nhìn qua giao lộ đã vỡ ra một vết nứt, trầm giọng nói rồi dẫn đầu đi vào.

Thấy thế, đám người cũng không dám ngừng lại, đồng loạt đi theo sau hắn, không dám rời quá xa.

“Gia hỏa này đã sắp chết đến nơi rồi mà còn suy nghĩ biện pháp để tính toán ta.”

Cố Trường Ca khẽ gật đầu nhìn chằm chằm ánh mắt lóe lên dị sắc của Giang Thần.

Làm sao hắn không biết chút mưu kế của Giang Thần chứ.

Nhưng mà lúc này hắn còn cần Giang Thần tìm được chỗ của Cơ Thánh Sơ giúp hắn nên cũng không vội động thủ.

Sau khi đi mấy chục dặm, bọn hắn cũng không gặp phải nguy cơ gì nhưng đột nhiên trong không khí lại tràn ngập một loại mùi hương kì dị.

“Đây là mùi gì mà thơm vậy?”

Một vị tuổi trẻ Chí Tôn của Thiên Hoàng Sơn mở miệng hỏi, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Khả năng cao là do thiên tài địa bảo nào đó ở nơi này sắp chín.”

Khuôn mặt của một lão giả ngưng lại, sau khi dò xét tứ phương cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Vừa nghe nói có thiên tài địa bảo nào đó, tất cả mọi người ở đây đều trở nên hừng hực, bắt đầu dò xét khắp nơi.

Ngay cả mấy Kẻ thành đạo cũng không nhịn được mà dùng thần niệm phân phó tộc nhân, không muốn bỏ qua thiên tài địa bảo ở nơi này.

Cuối cùng, trong một hàn đàm ở phía trước có mùi hương kì dị nồng nặc truyền đến, cực kỳ nồng đậm.

Càng khiến mọi người giật mình là xung quanh hàn đàm có từng tia Long khí lượn lờ.

Bên cạnh hàn đàm còn có không ít linh thảo kỳ dị đang sinh trưởng, tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt, mỗi loại kết một trái.

“Đây là Địa Long quả, theo truyền thuyết thì sau khi được Long khí tẩm bổ nó mới có thể mọc lên, khoảng ba ngàn vạn năm mới chín một lần, không ngờ ở đây lại có khoảng chín trái.”

Khuôn mặt của một vị tồn tại cổ lão lộ vẻ kinh hỉ nói, hắn nhận ra được mấy quả kỳ dị này.

Nghe nói bên trong Địa long quả ẩn chứa một vòng Chân long khí, thậm chí có thể giúp sinh linh biến hóa và có được huyết mạch của Long tộc, giá trị khó mà tưởng tượng nổi.

“Thế lực mấy nhà chúng ta cùng chia quả này đi.”

Tồn tại cổ lão của Thiên Hoàng Sơn lập tức mở miệng, dự định bẻ lấy.

Nhưng khi hắn sắp đến gần hàn đàm kia thì bỗng nhiên có hàn khí đáng sợ tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn.

Một màn này kinh động đến mọi người, khiến cho rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn đều lùi lại, không dám đến gần.

Một đầu hàn giao vô cùng dữ tợn ngoi lên từ trong đầm nước, đôi mắt tinh hồng lộ vẻ khát máu, nó há miệng phun ra hỗn độn hàn khí mịt mù, ùn ùn kéo về phía đám người.

Hết chương 1547.
Bạn cần đăng nhập để bình luận