Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3569. Thân phận thực sự



Chương 3569. Thân phận thực sự




Nghe Tạ Đình Ngọc nói, một đám đệ tử của Tà Nguyệt Tông không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Đình Ngọc sư huynh, rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào? Trên đường đi, ta cảm thấy dường như ngươi rất quen thuộc với Cửu Thiên chi địa, không giống như chỉ mới sinh sống ở nơi này một thời gian ngắn.”
Ngay cả trưởng lão của Tà Nguyệt Tông cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Mặc dù bọn họ vừa mới đặt chân lên tầng thứ nhất, nhưng cũng đã biết được một chút chuyện liên quan đến Cửu Trọng Thiên.
Mỗi một trọng thiên đều có một chưởng quyền giả. Người bình thường muốn gặp một lần cũng rất khó.
Tạ Đình Ngọc ngay cả Đạo cảnh cũng không phải, nhưng có thể trực tiếp đến bái phỏng chưởng quyền giả tầng thứ nhất, đủ để chứng minh thân phận của hắn ta không đơn giản.
Hơn nữa, bọn họ cũng nhìn ra được, vị Lam trưởng lão kia thật ra chính là người hộ đạo của Tạ Đình Ngọc.
Trước đó cũng giống như Tạ Đình Ngọc, dùng thân phận trưởng lão tạm thời ở lại Tà Nguyệt Tông.
“Nói ra đúng là xấu hổ, trong khoảng thời gian này, bởi vì một số duyên cớ, cho nên ta vẫn luôn giấu diếm các vị sư huynh đệ và trưởng lão. Tên của ta không phải Tạ Đình Ngọc mà là Cơ Ngự. Sư tôn của ta là chưởng quyền giả Cửu Trọng Thiên, đồng thời cung là Chưởng giáo Phúc Thiên Giáo.”
Gương mặt Tạ Đình Ngọc hiện lên sự xấu hổ, vội vàng giải thích.
Hơn nữa, hắn ta giống như lo lắng mọi người hiểu lầm, vội nói tiếp: “Các vị cứ yên tâm, tại hạ không có ác ý. Ta dẫn mọi người đến Cửu Trọng Thiên cũng là vì cân nhắc đến an nguy của mọi người. Bây giờ thế cục bên ngoài hỗn loạn, rung chuyển, Tà Nguyệt Tông bị tộc đàn hắc ám hủy diệt. Nếu cứ lang bạt kỳ hồ bên ngoài, chạy nạn bốn phía, cũng không biết sẽ bỏ mạng khi nào.”
“Mặc dù Cửu Thiên chi địa thần bí xưa nay, không được người bên ngoài biết đến nhiều nhưng quy củ nơi này sâm nghiêm, trật tự rành mạch, đến nay vẫn rất bình an. Trong thời gian ngắn, mọi người không cần lo lắng gặp tai họa bên ngoài xâm nhập.”
Gương mặt của hắn ta vô cùng nghiêm túc và chân thành, lời nói cũng không giống như làm bộ.
Cư Ngự đúng là không có bất kỳ mưu đồ và suy nghĩ nào đối với trưởng lão, đệ tử Tà Nguyệt Tông. Hắn ta dẫn mọi người đến Cửu Thiên chi địa, càng nhiều hơn chính là không muốn Cố Tiên Nhi thoát ly khỏi đội ngũ.
Nghe xong, sắc mặt đám người Tà Nguyệt Tông hơi trầm xuống. Dù sao bọn họ đã sớm đoán được, cho nên lúc này bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa, Cơ Ngự thẳng thắn như vậy cũng đã nói đến lời trong lòng bọn họ. Thế ngoài bên ngoài hỗn loạn, các phương cát cứ, tình thế không rõ.
Chính Nhất Minh ra vẻ đạo mạo, vứt bỏ đồng minh, xé bỏ ước định, vì tư lợi bản thân, chính là ngụy quân tử.
Phạt Thiên Minh hung danh hiển hách, thủ đoạn tàn nhẫn, động một chút là nhấc lên họa loạn, thảo phạt một phương, chẳng khác gì ma đạo yêu môn, khiến cho người ta phải sợ hãi, không dám đến gần.
Lúc đó, đội sứ giả được điều động đến Phạt Thiên Minh đến giờ vẫn không nghe được chút tin tức nào, đoán chừng đã chết bên trong.
Bất luận thế lực phương nào cũng không phải hạng người lương thiện, chứ đừng nói chi còn có tộc đàn hắc ám ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Đám đạo thống chân giới vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn chỉ sợ không được bao lâu nữa cũng sẽ nối gót Tà Nguyệt Tông.
Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh sẽ không cho phép bên trong Thương Mang còn có thế lực không nghe theo hiệu lệnh phân phó của bọn hắn.
Bởi vậy có thể thấy được Cửu Thiên chi địa chính là kết cục tốt nhất trước mắt của bọn họ.
Bên trong tiên thành, người tu hành và sinh linh vãng lai các tộc vô cùng náo nhiệt.
Hai bên đường phố có các loại cửa hàng, lầu các cung điện tọa lạc. Mây mù sương khói lượn lờ, chỗ sâu có thể thấy được thần quang lập lòe, có rất nhiều thần sơn và hòn đảo huyền không.
Nhìn qua không khác gì cổ thành bên ngoài.
Cơ Ngự mang theo đám người Tà Nguyệt Tông tìm một khách sạn ngủ tạm một đêm, sau đó hắn ta cùng với Lam thúc đến bái phỏng chưởng quyền giả nhất trọng thiên.
Đám người Cố Tiên Nhi nhìn tinh kỳ cổ phác bay phấp phới bên ngoài khách sạn, không khỏi thán phục. Ngay cả khách sạn mà cũng có hương vị tang thương và thiết huyết như vậy.
Chưởng quỹ của khách sạn có tên Đại Đỗ Tiện Tiện, là một nam nhân trung niên phúc hậu, tu vi cảnh giới bán Tiên Đế.
Nếu người này xuất hiện bên ngoài, tuyệt đối vang dội, nhưng ở Cửu Thiên chi địa này, ông ta có vẻ quá bình thường.
“Không hổ danh là Cửu Thiên chi địa mà vô số người tu hành và sinh linh hướng tới. Chuyến đi này thật sự không tệ…”
Một đám trưởng lão và đệ tử Tà Nguyệt Tông đều cảm khái.
Chưởng quỹ khách sạn nghe giọng điệu của bọn họ, không khỏi kinh ngạc. Từ lâu rồi Cửu Thiên chi địa chưa từng xuất hiện người ngoài, đồng thời cảm thấy hiếu kỳ với lai lịch của bọn họ. Ông ta lập tức chủ động chào hỏi, vô cùng hiếu khách.
Mấy vị trưởng lão Tà Nguyệt Tông muốn nhanh chóng hiểu thêm về Cửu Thiên chi địa. Vì thế tất cả đều hàn huyên với chưởng quỹ.
Lúc này bọn họ mới biết được thì ra cư dân Cửu Thiên chi địa ngoại trừ những người có thân phận đặc biệt, một khi rời khỏi Cửu Thiên chi địa thì không có khả năng trở lại.
Cho dù có nhớ đường quay về Cửu Thiên chi địa, cũng gần như không có khả năng trở lại nơi này.
Bởi vì từ nơi sâu xa sẽ xuất hiện một loại ngôn pháp tùy ý quấy nhiễu, khiến cho ký ức trong đầu phát sinh hỗn loạn, quanh đi quẩn lại, cuối cùng trở lại chỗ cũ.
Điều này cũng là lý do vì sao Cửu Thiên chi địa rõ ràng có nhiều cư dân như vậy, nhưng nhiều năm như thế chưa từng có người đến đây.
Hơn nữa, cho dù là người có thân phận đặc biệt quay trở lại Cửu Thiên chi địa, nhưng muốn mang người ngoài vào, cũng phải được sự đồng ý của thủ mộ giả ở lối vào Cửu Thiên chi địa mới được. Hết chương 3569.



Bạn cần đăng nhập để bình luận