Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2150: Trí nhớ có vấn đề?

Chương 2150: Trí nhớ có vấn đề?

Một lần nữa lại phải chứng kiến cảnh tượng trong quá khứ này, Thiền Hồng Y cũng khó nén bi thương trong lòng, không đành lòng nhìn nữa.

“Cái gọi là sự thật, còn quan trọng sao?”

Nàng tự hỏi mình như vậy.

Trên đường đi, nàng đã gặp rất nhiều chuyện nhưng chưa từng tìm được đáp án mà nàng muốn.

Lại đi tới dưới chân ngọn núi này, lần thứ hai trải qua quá khứ bản thân không muốn nhớ lại giống như là xé toạc vết sẹo đau thấu tim gan một lần nữa.

Thiền Hồng Y dừng chân ở chỗ xa xa nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Chính bản thân nàng cũng không rõ sự thật mà mình muốn biết là gì, hơn nữa rốt cuộc sự thật này có tồn tại hay không.

“Hay đây chỉ là một thứ ta tự cho là nó có tồn tại mà thôi?”

“Nhưng kỳ thật thứ này không hề tồn tại?”

Thiền Hồng Y giống như một du hồn cô độc bôn ba trong những năm tháng cổ xưa này, tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng, cô đơn giống như một tiểu cô nương áo đỏ không nơi nương tựa.

Sau đó, nàng vẫn đi tới bên bờ U Minh, nhìn thấy Đào Yêu vẫn chỉ là một tiểu yêu, lúc này Đào Yêu còn yếu đuối bị rất nhiều đại yêu lớn tuổi bắt nạt.

“Đào Yêu đã từng là một người rất yếu đuối mong manh nhưng hôm nay ngay cả nàng cũng thay đổi.”

“Nói chi là ta chứ...”

Trong lúc Thiền Hồng Y lẩm bẩm thì đã trải qua mấy lượt năm tháng, liên tiếp khuếch tán, nàng lại vô thức đi tới một thôn trang nhỏ quen thuộc.

Đây là nơi nàng sinh ra, dựa núi gần sông, giao thông tấp nập, nhà cửa san sát, cảnh tượng yên bình hạnh phúc biết bao. Dân làng cứ đến lúc mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn đi nghỉ ngơi, cuộc sống cứ thế trôi qua.

Một số khuôn mặt vốn mơ hồ giờ phút này cũng trở nên rõ ràng, những thôn dân không gọi nổi tên lại rất quen thuộc. Khi đó nàng vô lo vô nghĩ, còn không biết tu hành là gì, chỉ biết được thế gian này tồn tại thần tiên biết phi thiên độn thổ từ trong miệng cha mẹ mà thôi.

Nhưng tất cả những chuyện này đều bị phá nát vào một đêm đó. Bỗng nhiên có thổ phỉ xông đến thôn làng, máu tươi rải khắp thôn xóm, một ngọn lửa lớn thiêu đốt hết thảy không còn gì cả. Nàng chỉ muốn biết, vì sao khi đó sư tôn phải làm như vậy, lý do của hắn là gì. Dù chỉ cho nàng một lời giải thích thích hợp hoặc không phù hợp đều được.

Nàng cho phép bản thân chấp nhận nó.

Tuy nhiên, đó lại là một lời giải thích đơn giản hoặc một lời nói dối.

Thiền Hồng Y khẽ thở dài một tiếng, lẳng lặng nhìn hết thảy dần dần diễn ra, thời gian lại trôi thêm mấy năm, đến năm nàng được sinh ra.

“Đây là ...”

Nhưng mà đúng lúc này, con ngươi của Thiền Hồng Y đột nhiên co rụt lại, nàng không còn vẻ bình tĩnh vừa rồi nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm.

Nơi đó có một tia sáng đỏ xẹt qua rực rỡ như sao băng vô cùng rõ ràng giữa trời đêm đen kịt. Tia sáng đỏ ấy lại lao thẳng tới thôn xóm nơi nàng sinh ra.

“Tia sáng đỏ này là ta sao?”

Nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc từ tia sáng đỏ, đó chính là nàng. Vào khoảnh khắc tia sáng đỏ rơi xuống, tiếng khóc nức nở của một đứa bé cất lên, nàng được sinh ra.

“Vì sao lúc trước ta không có bất kỳ ký ức nào về chuyện này?”

Thiền Hồng Y mày nhíu mày, cẩn thận lục lại trí nhớ trong đầu nhưng lại không có xíu xiu ấn tượng nào về việc này.

Nàng cũng chưa bao giờ nghe cha mẹ nói đến chuyện khi nàng được sinh ra lại có cảnh tượng như vậy. Tia sáng đỏ kinh người như vậy, thậm chí chiếu sáng hết nửa thôn xóm.

Khắp nơi đều là tiếng chó sủa, rất nhiều thôn dân đều nghe tin chạy tới.

Không ai có thể nghĩ rằng một đứa bé mới sinh sẽ mang theo một cảnh tượng khủng khiếp như vậy. Cho dù là cha mẹ ruột của nàng lúc ấy cũng vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn muốn ném nàng đi.

Rất nhiều thôn dân hô lên muốn thiêu chết nàng, cho rằng tia sáng đỏ ấy là đại biểu cho cái chết, sau này trong thôn sẽ có đại họa.

Có dân làng bắt đầu nhặt đá rồi ném vào đứa bé mới sinh vẫn còn nằm trong tã lót.

Cha mẹ nàng còn đi tìm ngọn đuốc đang châm lửa, trên mặt hai người tràn ngập oán giận và phẫn nộ, muốn thiêu chết nữ nhi ruột thịt vừa mới sinh.

“Trời giáng ánh đỏ là điềm không lành...”

Đây là lần đầu tiên Thiền Hồng Y nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt nàng chỉ có bất ngờ và hoảng loạn.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì nàng không thể tin được cảnh tượng này lại là sự thật. Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ đều là người thành thật cần cù, làm sao có thể xuất hiện biểu cảm oán giạn và phẫn nộ như thế?

Những thôn dân hòa ái trước kia lại có thể độc ác như thế, muốn ra tay với một đứa bé mới sinh? Chỉ là bởi vì lúc nàng mới sinh ra trên trời xuất hiện một tia sáng đỏ ư?

Những người này hoàn toàn không giống những thôn dân trong trí nhớ của nàng.

“Là do trí nhớ của ta có vấn đề? Hay là đoạn thời gian này có vấn đề?”

Thiền Hồng Y nhíu chặt mày, suy nghĩ xem rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở đâu, vì sao lại có chuyện trí nhớ của nàng khác hoàn toàn với cảnh tượng hiện tại nhìn thấy như vậy?

“Không đúng, trí nhớ của ta không có vấn đề gì, mà cảnh tượng hôm nay ta nhìn thấy cũng không có vấn đề.”

“Chỉ có thôn xóm ta sinh sống từ thuở nhỏ là có vấn đề thôi.”

Đột nhiên, nàng nghĩ ra điểm mấu chốt ở đâu, vấn đề không nằm ở trí nhớ của nàng cũng không phải những gì mà nàng thấy trước mắt.

Hết chương 2150.
Bạn cần đăng nhập để bình luận