Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1696: Phương thiên địa này đang sợ hắn

Chương 1696: Phương thiên địa này đang sợ hắn

“Đi thôi.” Trong lòng Dịch Kiếm Tiên cười thảm một tiếng, hắn không tiếp tục giằng co nữa, trực tiếp dẫn đầu bước vào trong cánh cửa kia.

Bọn người Tuyết Kiếm Tiên cũng trầm mặc đi theo ở phía sau. Bọn người lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều hai mặt nhìn nhau, không cảm thấy phía trước có chấn động nào truyền đến, lúc này mới yên tâm.

Sau khi xuyên qua cánh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến bọn hắn sáng tỏ thông suốt, thậm chí còn có mấy phần chấn kinh.

“Đây là khí tức của Thiên Đạo đã từng hóa đạo...”

“Chắc chắn là Thiên Đạo ý chí đang ẩn thân ở nơi này.”

Âm thanh của một Kẻ thành đạo có chút run rẩy kinh ngạc vui mừng vang lên.

Đến cảnh giới này của bọn hắn, tự nhiên có thể cảm nhận được nơi đây tràn ngập loại khí tức thánh khiết kia. Đó là khí tức của Thiên Đạo sau khi hóa đạo lưu lại.

Nguyên nhân vì sao Thiên Đạo lại hóa đạo thì bọn hắn không có hứng thú, nơi này có đồ bọn hắn cần, như vậy là đủ rồi.

“Đây là Thần Giới trong truyền thuyết sao, thần thánh như thế à?”

“Tòa tháp cao kia hẳn là Thông Thiên Tháp trong điển tịch. Cổ Huyền thần triều đã từng xây dựng tháp này để tế tự thượng thiên. Nghe nói cầu nguyện ở đỉnh tháp thì thượng thiên có thể nghe được âm thanh… Bởi vì lý do này, Cổ Huyền thần triều mới trở thành triều đại cường thế nhất trong lịch sử của Kiếm Huyền đại thế giới.” Giọng nói của Dịch Kiếm Tiên cũng lộ vẻ chấn kinh, con mắt nhìn tòa tháp cao ở nơi xa lập lòe ngân quang.

Hiện tại bọn hắn đang đứng trên một đỉnh núi, bốn phía mây mù phun trào, phảng phất giống như đưa thân vào trong thần giới.

Thế giới này thật sự là quá an toàn mà thái bình, không có chút khí tức sát lục nào làm người an tâm, tựa như có thể từ bỏ mọi thù hận.

“Nơi đó có một hồ nước màu bạc, không đúng, quả nhiên là đã có người đoạt mất…”

Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều nhãn lực kinh người, cho dù nơi đây có áp chế cực lớn đối với tu vi nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy Thông Thiên Tháp cùng với một hồ nước màu bạc rực lửa vô song không thấy biên cảnh, có một loại sương mù hư vô trôi nổi phun trào trên mặt ngoài tựa như một mặt gương bạc.

“Tung tích của thế giới bản nguyên ở ngay trong đó.”

Lúc này trong mắt của một Kẻ thành đạo khác lộ ra sự tham lam, động tác nhanh nhẹn trực tiếp hóa thành một vệt thần quang hướng về phía hồ nước màu bạc.

Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước thì giữa thiên địa đột nhiên có ngân sắc kinh lôi rơi xuống, tựa như một mảnh ngân sắc Chân Long cuồn cuộn biến thành trực tiếp ập xuống đầu hắn, muốn đánh hắn từ trên không trung rơi xuống.

Thanh âm này thật sự rất lớn, kéo dài vô tận, giống như chọc giận thương thiên.

Bọn người Dịch Kiếm Tiên thay đổi sắc mặt, nhớ tới lời đồn nghe được. Nhất thiết phải thành kính khi đang ở trong Cổ Huyền tổ miếu, nếu không thì sẽ dẫn động thiên lôi, gặp phải thiên nộ.

Phi hành bay qua nơi này lại càng là bất kính đối với Thiên Đạo!

“Đó là thiên phạt…” Bọn hắn kinh sợ, toàn thân run rẩy không ngừng, dưới loại thiên lôi này cũng cảm giác được chính mình giống như con kiến hôi.

“Chỉ là thiên lôi mà thôi, có thể làm gì được ta chứ? Lão phu thành đạo đã ba ngàn vạn năm, há sẽ sợ thứ này?”

Đối diện với mấy cái ngân sắc chân lôi, Kẻ thành đạo cất bước tỏ vẻ cực kỳ khinh thường. Đưa tay hướng về phía thiên lôi rơi xuống, trực tiếp đánh nát những lôi đình này.

Hắn có thể cảm nhận được khí tức của những lôi đình này không vượt quá cấp độ Chuẩn Đế, kém xa so với Kẻ thành đạo.

Thấy thế, những Kẻ thành đạo còn lại cũng không do dự nữa, rối rít hóa thành thần quang bay về phía trước, nghênh đón Thiên lôi rơi vào Kính Hồ.

Đám người Tuyết Kiếm Tiên không dám trực tiếp bay qua giống như bọn hắn, chỉ có thể thành thật hành hương.

Không ít người dự định nhân cơ hội này rời đi, nhưng lại phát hiện dường như cánh cửa dẫn ra khỏi mảnh không gian này đã bị người ở bên ngoài hủy diệt.

Nơi nào có quang hoa trút xuống, nơi đó nát bét hết thảy, hư không đều hóa thành bột mịn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cửa vào bị người làm hỏng sao?”

Mấy vị Lục Địa Kiếm Tiên định rời đi lúc này sắc mặt trắng bệch, có chút tuyệt vọng.

Đám Tuyết Kiếm Tiên đang xuống núi thì cũng dừng chân nhíu mày nhìn lại, không nghĩ ra được ai sẽ ra tay hủy đi cửa vào trong thời điểm này?

Chẳng lẽ định nhốt tất cả mọi người ở chỗ này sao?

“Vì sao ta có cảm giác như phương thiên địa này có cảm xúc sợ hãi?” Tuyết Kiếm Tiên nhíu mày ngẩng đầu, nhìn về phía lôi hải mênh mông ở phía trước.

Trong khi nhóm người còn đang nghi hoặc không hiểu ra sao thì cánh cửa sau lưng vốn đã sụp đổ biến thành một mảnh hư vô bỗng nhiên có hai người đi ra.

Người dẫn đầu toàn thân áo trắng, sợi tóc mang thần huy lượn lờ, siêu phàm thoát tục, tuấn tú thần nhã, tựa như Trích Tiên giáng trần.

Ở sau lưng hắn có một người khôi ngô cao lớn như núi đi theo, thân mặc minh sắt thần y.

“Cố… Cố công tử?”

Nhìn thấy người tới, bọn người Tuyết Kiếm Tiên cùng Dịch Kiếm Tiên lập tức trừng to mắt, có chút không dám tin, hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.

Không phải Cố Trường Ca hắn nói phải trở về thượng giới, tới đây chỉ để tham gia náo nhiệt sao?

Làm sao hắn lại ở đây, thậm chí còn hủy diệt lối vào?

“A, xem ra các ngươi vẫn còn sống.” Dường như Cố Trường Ca có chút kinh ngạc vì bọn hắn còn sống, bèn mỉm cười nói.

Nhưng nụ cười này lại khiến đám người Tuyết Kiếm Tiên phát lạnh, nhịn không được run rẩy, cảm giác Cố Trường Ca hoàn toàn khác biệt so với người mà bọn hắn từng biết trước kia.

Đó là một loại sợ hãi đến từ nơi sâu nhất trong linh hồn.

“Cố công tử, ngươi…”

Tuyết Kiếm Tiên buộc mình tỉnh táo lại, muốn mở miệng chào hỏi.

Nhưng Cố Trường Ca vẫn luôn mỉm cười, không có ý định nói chuyện cùng với bọn hắn mà mang theo A Đại bước tới một bước, biến mất ở dưới chân núi.

Tốc độ của hắn rất nhanh, gần như là trong nháy mắt đã biến mất, tiếp đó xuất hiện ở khoảng cách mấy ngàn dặm.

Tuy nhiên, điều khiến đám người Tuyết Kiếm Tiên càng thêm sợ hãi là ở đây vậy mà lại không tiến hành thiên phạt, đánh lôi đình xuống Cố Trường Ca?

“Phương thiên địa này… đang sợ hãi hắn sao?” Trong miệng Dịch Kiếm Tiên khô khốc, hắn chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại…

Hết chương 1696.
Bạn cần đăng nhập để bình luận