Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 743: Bất an

Chương 743: Bất an

Mà ở một nơi khác, Kim Đàn cổ thành cách Chu Tước cổ quốc cũng không xa.

Đây chính là một tòa cổ thành quan trọng của Vạn Đạo Thương Minh, giống như yết hầu, liên thông sự then chốt của tất cả đại cổ thành ở phụ cận.

Bây giờ ở trong tòa cổ thành này, trong một cái sân thanh lịch và đẹp đẽ kỳ lạ.

Một nữ tử phong thái yểu điệu, mặc chiếc váy dài màu trắng, đang ở sau màn che lẳng lặng nhìn vô số ngọc giản ở trước mặt.

Dung nhan của nàng dịu dàng động lòng người, màu da tinh tế trắng như tuyết, đồng thời bàn tay ngọc ngà cầm một cái bút lông, đang viết gì đó.

Theo nàng đặt bút, giữa thiên địa giống như sinh ra dị tượng đáng sợ, có tầng tầng lực lượng thần bí, hiện ra dưới ngòi bút của nàng.

Từng chữ phát ra đường vân màu vàng, theo nàng huy động, biến hóa rơi vào ngọc giản trước mặt.

Trong mơ hồ, thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh sông núi sống lại, ngưng tụ ở trong đó, tựa hồ muốn hiện ra từ trong ngọc giản.

"Năng lực vẽ tranh của tiểu thư lại tăng lên một bậc nữa rồi, chỉ sợ bây giờ tiểu thư chỉ cần vẽ nhân vật đã có thể địch lại tu sĩ Thánh Cảnh.”

Thị nữ bên cạnh nữ tử dịu dàng, thấy cảnh này không khỏi che miệng cười nói, bộ dáng rất khâm phục.

"Có thể địch lại Thánh Cảnh thì như thế nào? Bây giờ, Hạo ca ca đã là Chuẩn Chí Tôn rồi.”

"Hơn nữa còn sắp đột phá Chí Tôn cảnh, ta so với hắn thật sự là kém xa, không biết những năm này hắn tu hành như thế nào, thật đúng là một tên quái vật. Nhưng may mắn ta đã từng chú ý tới sự chói mắt của hắn...”

"Bằng không bây giờ không biết bên cạnh hắn sẽ hấp dẫn bao nhiêu thiên chi kiều nữ.”

Nữ tử dịu dàng nghe vậy cười cười, dáng vẻ hình như rất bất đắc dĩ.

Nhưng lúc nhắc đến Sở Hạo, vẫn không tự chủ lộ ra sự vui vẻ, ý tứ ngưỡng mộ.

Nàng dĩ nhiên chính là Đường Uyển đã dùng pháp khí không gian lặng lẽ rời khỏi Chu Tước cổ quốc.

Nhưng cân nhắc đến tình huống bây giờ của Sở Hạo cũng không ổn.

Cho nên nàng không đi quá xa, cuối cùng chọn tạm thời ở lại tòa cổ thành này.

Mặc dù toà viện lạc này nhìn như yên tĩnh, nhưng thật ra ẩn giấu rất nhiều sát cơ, các nơi đều có vết tích trận văn ẩn giấu.

Nếu như ai có gan tự tiện xông vào, tất nhiên sẽ bị rất nhiều lực lượng trận văn đánh chết, hình thần bị diệt.

Chớ nói chi ở bên ngoài, Đường Uyển còn an bài đông đảo cao thủ Thương Minh, tu vi thấp nhất cũng là Thánh Cảnh.

Nàng cũng không lo lắng sẽ bị người tìm tới cửa.

Thật ra nàng không cần lo lắng như vậy.

Dù sao thì gia gia của nàng chính là minh chủ của Vạn Đạo Thương Minh, quyền thế ngập trời, ai dám tuỳ tiện đắc tội nàng chứ?

Chỉ là lần này Đường Uyển suy nghĩ rất nhiều.

Người Sở Hạo đắc tội là Cố Trường Ca, ở trên người trẻ tuổi này, Đường Uyển cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có.

Đường Uyển cũng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy tên Cố Trường Ca không phải là người đơn giản.

Mặc dù lúc ấy ở trước mặt mọi người, hắn không tiếp tục làm khó Sở Hạo.

Nhưng từ nơi sâu xa, nàng có một loại dự cảm, Cố Trường Ca đang tính toán để chuẩn bị đối phó Sở Hạo.

Bởi vì ngay từ khi ra đời, nàng đã có một loại thiên phú đặc biệt tìm lành tránh dữ.

Cuối cùng được nàng không ngừng mài giũa, thôi diễn ra thuật pháp tìm lành tránh dữ.

Dựa vào loại thiên phú này, Đường Uyển thuận buồm xuôi gió ở Vạn Đạo Thương Minh.

Người quen biết nàng, đều phải cung kính tôn xưng nàng một câu "Uyển cô nương"

Mấy trăm năm qua, loại thiên phú này chưa từng sai lầm.

Chỉ là khoảng thời gian trước, Đường Uyển dùng thiên cơ bút của bản thân tiến hành thôi diễn Cố Trường Ca, ý đồ nhìn trộm một tia thiên cơ.

Nhưng lại ngoài ý muốn bị phản phệ.

Loại tình huống này làm cho nàng chấn động, kinh ngạc, không hiểu, bởi vì trước đây việc này chưa từng xảy ra.

Cuối cùng suy nghĩ rất nhiều, Đường Uyển suy đoán ra kết quả, cho rằng trên người Cố Trường Ca ẩn giấu cái gì rất khủng bố.

Vì thế nàng thậm chí không tiếc nguy hiểm đến nhắc nhở Sở Hạo.

Mặc dù bây giờ tu vi của Sở Hạo đã là Chuẩn Chí Tôn, thậm chí sắp đột phá đến Chí Tôn cảnh.

Nhưng với đám cao tầng của Vạn Đạo Thương Minh thì vẫn không đáng bởi vì một Sở Hạo mà trở mặt với Cố Trường Ca.

Cho nên Đường Uyển không thể không cẩn thận.

Mặc dù những năm này Đường Uyển tạo ra không ít giá trị vì Vạn Đạo Thương Minh.

Nhưng dưới tình huống liên quan đến lợi ích, thì nàng không thể chi phối quyết định của Vạn Đạo Thương Minh.

Nàng thậm chí không dám nói chuyện này cho gia gia, vì lúc ấy gia gia rất xem thường xuất thân của Sở Hạo.

Thiên phú mạnh hơn thì thế nào, nếu sau lưng không có bối cảnh cường đại chèo chống thì cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành quân cờ để đông đảo thế lực đạo thống vòng vòng.

Trừ phi Sở Hạo có thể cường đại đến mức tự mình mở ra một phương bất hủ đạo thống.

"Hi vọng Sở Hạo ca ca có thể hiểu được khổ tâm của ta, bằng không cố gắng lần này sẽ uổng phí mất, lúc ấy hắn chỉ cần không kích động... cuối cùng, cũng chỉ có thể hi vọng Thái Thượng Động Thiên có thể đứng ở bên cạnh Sở Hạo ca ca.”

"Nếu như hắn có thể thành công kế nhiệm chủ phủ của Thái Thượng Động Thiên trong tương lai, vậy thì tiếng nói sẽ được coi trọng hơn, Cố Trường Ca cũng không dám không nể nang gì hắn như vậy nữa.”

Đường Uyển thở dài thật sâu, trước đây chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có một ngày, kiêng kỵ một người trẻ tuổi đến vậy.

Cố Trường Ca lộ ra thực lực của hắn, theo nàng thấy, thậm chí ngay cả Chí Tôn, hắn đều có thể địch lại.

Ngày đó lúc thôi động khí tức Chí Tôn, bộ dáng hời hợt kia của Cố Trường Ca, đủ để chứng minh đó chưa đến cực hạn của hắn.

Loại chuyện này, chính là không ngụy trang được.

Ở Vạn Đạo Thương Minh nhiều năm như vậy, Đường Uyển vẫn phải có chút nhãn lực, nàng sẽ không dễ dàng xem thường bất kỳ ai.

Nhất là loại như Cố Trường Ca, cường thế rối tinh rối mù, là tồn tại mà đám thế hệ trẻ tuổi không ai dám trêu chọc.

"Tiểu thư, tiểu thư... không ổn rồi, không ổn rồi.... "

Nhưng đúng vào lúc này.

Ở ngoài viện, bỗng nhiên có tên thị vệ vẻ mặt lo lắng chạy tới, trong lời nói vô cùng bối rối, giống như gặp phải chuyện gì lớn.

“Việc gì, vội vàng hấp tấp như thế, còn ra thể thống gì không?”

Đường Uyển chưa nói gì, thị nữ bên cạnh nàng đã nhướng mày, không vui nói.

"Không sao, việc gì mà hốt hoảng như vậy?”

Đường Uyển khoát tay áo, ra hiệu thị vệ không cần lo lắng.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng nàng lần nữa nảy sinh cảm giác bất an, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng.

Lúc có loại dự cảm này, vẫn là lúc trước ở cổ động gặp phải đại họa, suýt chút nữa thì mất mạng.

Chỉ là một lần đó, cuối cùng vẫn biến nguy thành an, nàng thậm chí đạt được truyền thừa của một vị cường giả cổ lão, đạt được Thiên Cơ Bút, dùng vẽ nhập đạo.

Hết chương 743.
Bạn cần đăng nhập để bình luận