Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 585: Cày tình cảm

Chương 585: Cày tình cảm

"Cố Trường Ca, ngươi không thể nói ít hơn hai câu sao? Ngươi đã quên mục đích đến đây rồi à?"

Cố Tiên Nhi cũng phải đau đầu vì thái độ cho dù đối mặt với ai cũng không hề nể mặt của Cố Trường Ca

Vì vậy, nàng chỉ có thể nói theo cách này để Cố Trường Ca bận tâm Yêu Yêu một chút.

Mà nàng cũng nhân cơ hội này truyền âm cho mấy vị sư tôn, kể cho họ nghe những gì đã xảy ra giữa nàng và Cố Trường Ca trong thời gian này, khiến biểu cảm của họ thay đổi nhanh chóng, sau đó là một trận phức tạp.

"Còn có những điều không thể nói được ẩn trong đó?"

"Điều này cũng quá khó tin."

Nghe đến đây, trưởng thôn Đào thôn nhíu mày cực chặt.

Theo ý kiến của bọn hắn, những gì Cố Tiên Nhi nói có vẻ đúng, đặc biệt sau khi Cố Tiên Nhi cẩn thận thăm dò, mới từ nhiều manh mối khác nhau phát hiện ra bí mật này.

Bằng không muốn phát hiện cũng không biết sẽ khó khăn như thế nào.

Tất cả những chi tiết đó đều khiến mấy lão già không khỏi trầm mặc.

Dù sao xét theo lời của Cố Tiên Nhi, độ tin cậy của sự việc trên không chỉ tăng lên gấp trăm lần, phải biết rằng Cố Trường Ca từ đầu đến cuối chưa bao giờ nói thật với nàng, mọi chuyện đều do chính nàng phát hiện.

"Trời sinh ma tính? Là cái gì đây?"

"Nói như vậy, thật ra cũng có thể. Dựa theo gia phong của Trường Sinh Cố gia, thực sự dường như không thể làm ra chuyện như vậy."

"Chuyện năm đó lại tồn tại loại bí mật này. Mấy người chúng ta, mới vừa rồi còn trách oan người ta?"

Nghĩ thông suốt điều này, vẻ mặt của mấy lão già có chút ngượng ngùng.

Nếu mối hận thù này có thể được giải quyết theo cách này, cũng không tệ, bọn hắn cũng không muốn Cố Tiên Nhi mang trong mình huyết hải thâm cừu.

Nhìn dáng vẻ nàng vui vẻ và thoải mái của nàng hiện tại đã tốt hơn trước nhiều.

Kẻ thù nàng hận đến tận xương tủy kia bây giờ đang đứng trước mặt nàng mà nàng còn đi bảo vệ hắn.

Đây thực sự là tạo hóa trêu người.

“Ngươi đang nhìn cái gì?"

Tuy nhiên, vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe thấy bên tai có một giọng nói nhẹ nhàng du dương, giống như âm thanh của trời, có cảm giác cực kì thanh tao.

"Đào Yêu đại nhân!"

Một dám thôn dân của Đào thôn trở nên phấn khích, cúi đầu bái lạy gốc cây đào trước cửa thôn.

Lúc đám người trưởng thôn chưa đến, nó luôn là cây đào ở cửa thôn, bảo vệ sự an toàn của cả thôn, đời đời kiếp kiếp, chưa bao giờ thay đổi.

Đối với cây đào này, bọn hắn thật sự kính trọng sâu sắc từ tận đáy lòng.

Chỉ là những năm gần đây, Đào Yêu đại nhân rất ít khi mở miệng nói chuyện, mọi người đều tưởng rằng nó đang trong giấc ngủ say, nhưng không ngờ hôm nay lại đột nhiên nói chuyện.

“Đào Yêu đại nhân hôm nay lại chủ động mở miệng..."

"Còn là nói chuyện với tên này."

Đám người trưởng thôn và mấy lão già cũng hơi ngạc nhiên.

Địa vị bọn hắn mặc dù rất lớn, rất cổ lão nhưng vẫn kém cây đào huyền bí trước mặt, nên rất kính trọng nó.

Ngoại trừ một vài khoảnh khắc, Đào Yêu đại nhân đều không mở miệng.

Hôm nay lại chủ động nói chuyện với Cố Trường Ca, thật là có chút cổ quái.

"Không nhìn cái gì, ta chỉ cảm thấy khí tức trên người của tiền bối có chút giống với Yêu Yêu."

Cố Trường Ca chậm rãi nói, thu hồi ánh mắt khỏi gốc cây đào.

Nó chủ động mở miệng, thật ra Cố Trường Ca không ngạc nhiên.

Sự đặc biệt của Yêu Yêu, nhất định nó đã nhận ra.

Nói xong, Yêu Yêu phía sau Cố Trường Ca cũng đang nhìn cây đào một cách tò mò.

Những băn khoăn, lo lắng ban đầu đã qua đi, giờ chỉ còn lại một sự thân quen tự nhiên.

Như thể cây đào trước mặt không thể tách rời với nàng, nó giống như huyết mạch của người thân.

"Giữa ta và nàng quả thật có mối quan hệ rất sâu xa.”

"Ta có thể cảm giác được những gì nàng suy nghĩ, nàng có lẽ cũng cảm nhận được sự tồn tại của ta.”

Giữa cây đào, một giọng nói ngọt ngào lại cất lên, vẫn điềm tĩnh và nhẹ nhàng, không có bất kỳ cảm xúc ác ý nào.

"Sư tôn, dường như ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của nàng... giống như một người tỷ tỷ vậy..."

Lúc này, Yêu Yêu cũng lên tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghi ngờ và một chút bối rối, cũng có cảm giác thân thiết, nàng nhịn không được muốn đến gần cây đào này.

Cố Trường Ca trầm ngâm không nói, như thể cũng đang chìm trong suy nghĩ.

"Thực sự có mối liên hệ nào đó giữa Đào Yêu tỷ tỷ và Yêu Yêu? Đây cũng quá trùng hợp rồi?"

Lúc này, nghe thấy những lời kia, Cố Tiên Nhi rất kinh ngạc.

Lúc đầu nàng nói đưa Yêu Yêu đến Đào thôn chỉ là một cơ hội thôi, mục đích chính là hỏi các vị sư tôn xem có cách nào xử lí tình huống của Cố Trường Ca không.

Nhưng thực sự không nghĩ tới sẽ xảy ra loại tình huống này.

"Lại đây với ta."

Giữa cây đào lại vang lên tiếng nói chuyện.

Yêu Yêu do dự, cảm thấy đối phương sẽ không làm hại nàng, nhưng nàng vẫn hỏi ý kiến của Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca gật đầu, giọng nói bình tĩnh.

"Sự tồn tại của Yêu Yêu đối với vãn bối mà nói, không chỉ đơn giản như một người đồ đệ. Hy vọng tiền bối đừng làm hại nàng..."

"Nếu không, tiền bối sẽ biết cái gì gọi là hối hận."

Tất nhiên, hắn biết gốc cây đào này nhất định sẽ không làm Yêu Yêu bị thương, nhưng lời tàn nhẫn vẫn phải nói trước, dù sao có thể cày thêm chút độ thiện cảm giữa thầy và trò.

"Thật thú vị. Ngươi lại đe dọa ta?"

Lời nói trong cây đào dường như hơi sửng sốt, sau đó là một tiếng cười khúc khích giống như thiên nhiên: "Ta có thể cảm giác được Yêu Yêu nghĩ như thế nào, người sư tôn như ngươi cũng coi như xứng đáng.”

Ông!

Đột nhiên, cây đào nhẹ nhàng đung đưa, cành lá lộng lẫy.

Ngay sau đó, một đám sương mù dày đặc màu trắng đột nhiên xuất hiện tứ phía, thiên địa quy tắc rơi xuống.

Ngay cả mấy lão già của Đào thôn cũng không thể nhìn thấy những gì đã xảy ra ở đó.

Chỉ có Cố Trường Ca để ý rằng sau khi Yêu Yêu đi ngang qua, một bóng dáng duyên dáng mờ ảo xuất hiện giữa cây đào.

Đối phương dường như cũng là tình cho hắn thấy.

Hơn nữa, Cố Trường Ca cảm thấy một đôi mắt mềm mại và bình lặng như nước mùa thu đang nhìn về phía hắn như muốn nhìn thấu tất cả.

Vẻ mặt của Cố Trường Ca rất bình tĩnh thản nhiên, những suy nghĩ khác nhau chợt lóe lên trong lòng.

Sau đó, ở trung tâm của trái tim, vù một tiếng xuất hiện một luồng Tiên Thiên ma tính.

Trên khuôn mặt hắn không nhìn ra bất kỳ dị thường nào.

Hết chương 585.
Bạn cần đăng nhập để bình luận