Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1212: Ta muốn nấu cơm cho người

Chương 1212: Ta muốn nấu cơm cho người

Mà trong lúc Cố Trường Ca đang suy nghĩ, bên ngoài cổ điện Thanh Đồng truyền đến một cơn trấn động. Thân ảnh A Đại hiện lên, một chiếc bảo bình màu đen nhánh trôi nổi lơ lửng trong tay hắn, có lực thôn phệ dồi dào truyền ra.

"Chủ thượng, đã thu thập đủ rồi."

Hắn cung kính đưa chiếc bình lên.

Cố Trường Ca tùy ý nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu. Đây là chiếc bình chứa đựng đại đạo phù văn mênh mông như biển nhưng giờ khắc này lại bị bản nguyên cường đại vô tận nhồi đầy.

Một khoảng huyết hải bích dục trôi nổi bên trong, hóa thành ráng mây màu đỏ tía, mờ mịt khôn cùng.

"Còn chưa đủ."

"Nhưng mệnh bản nguyên ở nơi này đã mỏng đi rồi. Ngươi đi nơi giao chiến ở biên cương, nơi đó lưỡng giới giao thủ, có đông đảo Tu Sĩ sinh linh, giết bọn hắn sẽ có thể đổ đầy một bình..."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, phù văn màu đen trong tay hiển hiện, nhưng lại tụ thành đại đạo bảo bình màu đen, giao cho A Đại.

"Chủ thượng, tu sĩ và sinh linh nơi đó đều giết hết sao?"

Đôi mắt vàng rực của A Đại lộ ra chút nghi hoặc, cung kính hỏi.

"Giết không tha." Cố Trường Ca khẽ gật đầu, thần sắc không hề gợn sóng.

"Vâng."

Không gian mơ hồ hiện ra một vết nứt, thân ảnh A Đại nhanh chóng bước vào đó, không thấy gì nữa.

Sau đó Cố Trường Ca cầm đại đạo bảo bình đi vào bên trong điện.

Lang yên bên trong từ bốn phía xông ra, tụ lại trên người Thiền Hồng Y.

Bốn phía mệnh bản nguyên cường đại đã mỏng đi lại trở nên dày đặc, dường như một mảnh bồng bềnh trôi nổi giữa không trung. Trên gương mặt nàng mang vẻ mơ hồ, giọng nói rất yếu ớt, "Sư... sư phụ..."

"Sao vậy?"

Cố Trường Ca nhìn nàng, động tác trong tay không dừng lại.

Đại đạo phù hào màu đen rơi vào trong hồ.

Đồng thời còn ném vào một chút thần dược có hào quang bốc lên, có quả màu đỏ như mã não, còn có tiểu thụ thông thấu thần thánh, ngân quang rạng rỡ.

"Người... người lại muốn... nấu chín ta giống như trước đây sao?"

Thiền Hồng Y ngơ ngác nhìn thần tuyền bởi vì dược tính đáng sợ mà dần sôi trào lên.

Nhiệt độ nước không ngừng tăng cao, thậm chí còn nổi lên bọt khí ùng ục.

Hun trong hơi nước làm gương mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng lên, giống như ráng mây ửng hồng.

Nhưng màn sương này chính là mệnh bản nguyên và tuyệt thế thần dược ngưng đọng mà thành, mỗi giọt đều ẩn chứa mệnh bản nguyên cường đại đến cực hạn. Dù là dược nhân trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế mà thôi?"

"Cái này sao?"

Một đoạn kí ức lướt qua trong đầu Cố Trường Ca, hắn khẽ lắc đầu, nói, "Gọi là rèn luyện Trúc Cơ. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?"

"Ấy... à phải rồi. Cái này gọi là rèn luyện Trúc Cơ, Hồng Y nhớ ra rồi. Vậy sư phụ, ta... ta nếu thêm lúc nữa có phải người có thể ăn ta rồi không?" Hồng Y còn hơi mơ hồ, đối với câu rèn luyện Trúc Cơ cảm thấy rất lạ lẫm.

Nhưng nàng lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng khác, đôi mắt giống như nai con, mang theo chút dè dặt, cùng sự mừng vui mong mỏi mà nhìn Cố Trường Ca.

"Ăn ngươi?"

Cố Trường Ca nhíu mày, đi đến bên cạnh nàng, cảm thấy thần trí của nàng mơ màng hơi nghiêm trọng quá mức.

Thiền Hồng Y khẽ gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác chợt lộ vẻ chăm chú hiếm thấy, dường như chuyện này rất quan trọng đối với nàng.

"Ừm... Ta đã trưởng thành rồi, sư phụ ăn ta. Là ta... ta có thể gả cho sư phụ rồi."

Nàng nghiêm túc giải thích. Cố Trường Ca không ngờ nàng lại có ý nghĩ này.

Trong ấn tượng của hắn, tính cách Thiền Hồng Y dù có hơi thẳng thắn nhưng cũng tuyệt đối không đến mức độ này.

"Ngươi nghe được lời này từ đâu?"

Cố Trường Ca đặt tay lên đầu nàng, giọng nói dịu dàng.

"Là đại thẩm dưới chân núi, ta hỏi nàng ấy bao giờ ta mới có thể gả cho sư phụ."

"Lúc ấy nàng nói là trừ phi để sư phụ ăn ta."

Thanh âm của Thiền Hồng Y hơi yếu ớt, thần sắc lại mờ mịt, dường như đang nghiêm túc hồi tưởng.

Nói xong những lời này, nàng lại không nhịn được mà giữ chặt tay áo Cố Trường Ca, "Sư… sư phụ người đừng giết đại thẩm được không?"

"Đại… đại thẩm là người tốt, còn dạy ta nấu cơm thế nào nữa."

"Ta... ta muốn nấu cơm cho sư phụ ăn..."

Trong ký ức của nàng, Cố Trường Ca rất ít khi để nàng tiếp xúc với người ngoài.

Rất nhiều người muốn tiếp cận nàng đều bị hắn không chút lưu tình giết chết

Từng có một vị thiếu chủ của ẩn thế tiên tộc vì vậy mà bị Cố Trường Ca diệt tộc.

Cố Trường Ca xoa đầu nàng, đôi mắt bình tĩnh, thâm thúy không một gợn sóng, "Dưỡng thương cho tốt đi."

"Ừm... ừm..."

Thiền Hồng Y rất ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy ngày sau, trong cung điện Thanh Đồng tràn ngập ráng mây màu đỏ,

Cố Trường Ca vẫn đang theo dõi rất nhiều tin tức bên ngoài, để thủ hạ tới truyền tin cho mình.

Trong đó khiến hắn cảm thấy hững thú nhất chính là rất nhiều đạo thống và thế lực đang suy đoán cái chết của hắn

Có người nói hắn vẫn lạc một cách mơ hồ, cũng có người nói hắn bị hồng y ma nữ mang đi... rất nhiều cách nói.

Lần này đại hội diệt ma trong Thần Thành có thể nói đã khiến cho thượng giới chấn động.

Chí cường giả bỏ mạng thật sự quá nhiều, những người trốn được ra cũng đều mang thương thế thảm trọng, cần thời gian rất dài mới có thể khôi phục. Nhất là đông đảo cổ tăng Phật Sơn đều chết thảm trong đó, không còn người sống lưu lại.

Bất kể là thế hệ trẻ tuổi hay thế hệ trước đều hết mực chú ý đến hắn, đều bức thiết muốn biết hắn đã chết hay chưa?

Đối với Cố Trường Ca, điều này thật ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn lao. Vì hắn cũng không cần phải giả chết để lừa địch, hiện tại thượng giới vẫn chưa có địch nhân cần hắn phải đi đến bước này.

Chủ yếu hắn cần cân nhắc vẫn là chuyện của Thiền Hồng Y. Nàng chính là quả bom hẹn giờ, rất khó khống chế, lệ khí bộc phát cũng ngày càng không ổn định, tùy thời có thể biến thành bộ dạng lúc ở Thần Thành

Hết chương 1212.
Bạn cần đăng nhập để bình luận