Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2289: Do dự

Chương 2289: Do dự

Cố Trường Ca ra vẻ như không hiểu ý tứ trong động tác của Vương Tử Câm, hắn lắc đầu nói:

"Ngươi biết rõ sau khi uống rượu nàng ấy sẽ nói lung tung một vài chuyện."

"Hừ, ngươi thấy đau lòng sao?"

Vương Tử Câm bĩu môi, dường như vô cùng ghét bỏ và xem thường hắn.

"Trước lúc ngươi tới, Sở Sở đã tiết lộ cho ta không ít chuyện."

"Ma Chủ đại nhân khiến ta thật sự giật mình đấy, không nghĩ đến ngươi cứ như vậy mà đã lừa gạt Sở Sở tới tay?"

Đối với chuyện cũ này, Cố Trường Ca không chút đỏ mặt, hắn vẫn biểu hiện tự nhiên như cũ.

"Nói lừa gạt tới tay thì hơi quá, ta cùng với Sở Sở là hai bên tình nguyện, không phải kinh khủng như ngươi nói."

"Từ khi bắt đầu gặp ngươi đến bây giờ, ta vẫn luôn khâm phục da mặt của ngươi."

Nghe vậy, thần sắc Vương Tử Câm nhất thời hiện vẻ kính phục.

Ở trước mặt Cố Trường Ca nàng vẫn không giữ mồm giữ miệng, không có chút cố kỵ nào.

"Ngươi mời ta đến Nhân Tổ Điện chắc không phải chỉ để ta xem dáng vẻ say rượu của Sở Sở đâu nhỉ?"

Cố Trường Ca mỉm cười.

"Đó là đương nhiên."

Nhắc tới việc này, Vương Tử Câm liền cau mày lại sau đó đưa tay ra hiệu nói.

"Đưa cho ta."

"Trả lại cho ngươi, chẳng lẽ ta còn có thể thật sự cướp đi chút rượu này của ngươi hay sao?"

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu đem rượu cổ trả lại cho Vương Tử Câm. Hắn vẫn chưa đến mức cướp nửa hũ Tiên vương rượu còn lại của nàng.

"Tâm trạng ta không tốt, muốn tìm ngươi uống rượu."

Sau khi Vương Tử Câm đoạt lại rượu cổ thì rót cho Cố Trường Ca trước, tiếp đó rót cho mình một chén đầy.

"Người chắc chắn muốn tìm ta uống rượu, còn là uống loại rượu này?"

Khóe miệng Cố Trường Ca nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý.

Vương Tử Câm lườm hắn một cái nói:

"Ngươi quản ta?"

"Ta thấy ngươi cũng muốn mượn rượu làm loạn phải không?"

Cố Trường Ca cười cười như cũ. Vương Tử Câm bị hắn nói trúng tim đen thì nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức giận mắc cỡ vô cùng.

"Ngươi nói xem, ai khiến ai làm loạn?"

Nàng tức đến nổ phổi, rất muốn đứng dậy tàn nhẫn cắn Cố Trường Ca một cái.

Sau đó nàng cảm thấy đầu mình bị Cố Trường Ca giữ lại, hắn cười tiến tới...

"A..."

Vương Tử Câmtrợn to hai mắt, giờ phút này trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, mạch suy nghĩ như bị đông cứng lại.

Nàng vốn tưởng rằng hôm nay sẽ mượn rượu để làm ra hành động này.

Nhưng chưa từng nghĩ tới, Cố Trường Ca lại còn chủ động hơn nàng, hắn vẫn cường thế như cũ, không cho nàng có bất kỳ khoảng trống nào để phản kháng hay cự tuyệt.

Rượu không làm người say, người tự say.

Mặc dù còn chưa uống rượu nhưng Vương Tử Câmlại cảm thấy say, đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn.

Cố Trường Ca nhìn nữ tử 'nói không biết lựa lời' trước mặt, ngày bình thường to gan lớn mật không hề cố kỵ.

Giờ phút này lại nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy không ngừng, tựa như một chú nai con e lệ.

Hai cái tay kia của nàng không biết đặt ở nơi nào, đành phải nắm lấy tay hắn, rõ ràng là hết sức khẩn trương nhưng vẫn không nói lời nào.

"Xem ra đúng thật là 'rượu vào khiến người thêm can đảm', uống rượu rồi thì người nhút nhát cũng to gan hơn."

Hắn khẽ cười trong lòng.

"Không được cười ta."

Không biết Vương Tử Câm lấy sức mạnh từ đâu, nàng bỗng nhiên vùng ra được, hung hăng trừng mắt như thể đã biết rõ suy nghĩ trong lòng của Cố Trường Ca, sau đó nắm lấy hai tay của Cố Trường Ca, lập tức ôm lấy đầu hắn chủ động cắn lên.

Nhìn từ toàn bộ thượng giới mà nói, thật ra diện tích của Nhân Tổ Điện cũng không lớn lắm.

Chẳng qua chỉ vì địa vị cao, bên trong có ít người sinh sống, ngoại trừ những đệ tử tuần tra ở bên ngoài Nhân Tổ Điện ra thì cũng không nhìn thấy những sinh linh hay tu sĩ khác.

Nghịch Trần mang theo lão giả Chân Tiên cảnh bước vào hư không, xuyên qua rất nhiều cung điện lầu các.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cung điện nguy nga sừng sững ở sâu bên trong, bạch ngọc làm trụ, ngọc lưu ly làm ngói, dường như có thể chiếu sáng cả chư thiên, thần thánh dị thường.

Trên tấm bảng ở cửa cung điện có ba chữ cổ "Nhân Tổ Điện" đang phát sáng, ngàn vạn huyền quang chảy xuôi bên trên.

"Xem ra đấy là người của Nhân Tổ Điện."

"Chắc là Tử Câm cô nương đang ở trong đó."

Nghịch Trần bước vào, tuy rằng xung quanh bố trí rất nhiều cấm chế và trận văn nhưng đều không thể ngăn cản được bước chân của hắn.

Sương trắng mờ ảo, hào quang bốc hơi, một mảnh linh thiêng, khí thế bàng bạc, dường như thực sự có một vị tổ thần Nhân tộc đang đứng sừng sững ở nơi đây, quan sát vạn vực.

Lực tín ngưỡng bàng bạc vô tận, từ các giới trong thiên địa hội tụ tới, đan xen vào nhau.

Ngay cả một người bình thường cũng có thể cảm nhận được sự dao động của năng lượng mênh mông đủ để nhấn chìm người khác này.

"Vì sao ta lại có cảm giác không thích hợp?"

Nghịch Trần khẽ cau mày.

Đây là Nhân Tổ Điện nhưng lại không có bất kỳ đệ tử nào canh giữ, u tĩnh lạ thường.

"Nếu là như vậy, có hơi đường đột với Tử Câm cô nương không?"

Trong lòng Nghịch Trần do dự.

Hắn thật lòng yêu thích và động tâm với nữ tử kì lạ, sáng chói như tuệ tinh kia, nếu không thì đã không lãng phí nhiều thời gian từ Tiên vực hàng lâm xuống đây như vậy.

Chỉ là sau khi đến đây, hắn lại có chút do dự, chợt lo lắng thái quá, sợ sẽ làm Vương Tử Câm sinh lòng ghét bỏ. Trong điện, cảnh sắc tươi đẹp, xung quanh giường, từng dải lụa bạch nhẹ nhàng lay động, tiên vụ mênh mông, khó nén vẻ phong tình vạn chủng.

Hết chương 2289.
Bạn cần đăng nhập để bình luận