Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1886: Xem ra ta đã thực sự đánh giá thấp ngươi

Chương 1886: Xem ra ta đã thực sự đánh giá thấp ngươi

Thật ra thực lực hiện tại của nàng đã rất mạnh, chẳng qua rất ít khi giao đấu với thế hệ đồng lứa.

Cho nên nàng cũng không sợ bị Kim Vân và Lam Dật Phi vừa mới chạy tới phát giác được khí tức của nàng.

Nói tới đây, Cố Tiên Nhi cũng rất buồn bực, nàng không tìm được người giao thủ với mình để kiểm chứng thực lực bản thân.

Thế hệ trẻ tuổi ở thượng giới không một ai không biết thân phận của nàng, còn ai dám giao thủ với nàng nữa?

Đừng nói đến thế hệ trẻ tuổi, ngay cả thế hệ trước, thậm chí một vài tồn tại cổ lão đều từng được nghe chuyện về nàng, biết Cố Trường Ca cực kỳ yêu thương nàng.

Người trước kia từng dám ôm ý đồ với Cố Tiên Nhi chính là truyền nhân của Tử Phủ.

Đáng tiếc sau đó đã dẫn tới việc bất hủ đạo thống sau lưng hắn bị Cố Trường Ca mang người tới hủy diệt, từ đấy mai một biến thành lịch sử.

Hồi ấy chuyện này đã kinh động toàn bộ thượng giới, khơi dậy một trận sóng gió dữ dội.

Sớm hơn trước đó, cũng bởi vì đắc tội Cố Tiên Nhi mà bộ tộc cổ lão Hải Vương Cung đã bị phong hải mấy chục vạn năm.

Từ đó trở đi, sau khi biết được thân phận của Cố Tiên Nhi, tất cả thế hệ trẻ tuổi đều lẩn tránh hết.

Trước kia lúc ở Chân Tiên thư viện còn có rất nhiều người theo đuổi và thể hiện sự ngưỡng mộ với nàng, tiếc là sau đó đều bị dọa sợ, cho dù ngẫu nhiên gặp nàng cũng không dám nhìn lâu, chỉ sợ rước tai họa về cho mình.

Mặc dù Cố Tiên Nhi rất ghét gặp phải rắc rối nhưng giờ đây muốn tìm một đối thủ cũng vô cùng khó khăn, quả thực làm nàng rất phiền muộn bất đắc dĩ.

Hết thảy đều do uy thế của Cố Trường Ca quá kinh khủng khiến cho không còn ai dám trêu chọc Cố Tiên Nhi nữa.

"Thôi, đi xem hai người này muốn làm trò gì mà lại thần thần bí bí như vậy."

Cố Tiên Nhi cẩn thận che giấu khí tức của bản thân, nàng bám theo Lam Dật Phi đi vào trong di chỉ phía trước, định góp vui một chút, xem có thể trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi không.

Từ miệng của Đại Hồng Điểu, nàng biết rất có thể ở đây cất giấu một tiên đan từ thời kỳ cổ lão.

Mặc dù không biết là tiên đan gì nhưng vật có thể dính dáng đến tiên thì đều sẽ không đơn giản.

Vù!

Nhưng mà Cố Tiên Nhi còn chưa đi vào quá sâu trong đó thì thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã hơi thay đổi, dường như cả người nàng đã nổi lên một lớp da gà, có loại cảm giác không rét mà run.

"Chẳng lẽ đây là..."

Ngay lập tức vẻ mặt của nàng trở nên nghiêm trọng, mấy tiểu khí ở dưới tay áo phát ra quang hoa mờ mịt, chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ẩn nấp kỹ trước đi đã, hai người đó còn chưa phát hiện ra ngươi."

Lúc bấy giờ tức khắc Đại Hồng Điểu đậu trên vai nàng cũng trở nên căng thẳng, trong giọng hài đồng non nớt ẩn chứa vài phần khẩn trương.

"Chẳng lẽ người này chính là người thừa kế Ma Công thật sự?"

"Có phải ta chỉ cần bắt được hắn là có thể rửa sạch tiếng oan cho gia hỏa Cố Trường Ca kia không?"

Cố Trường Ca gật đầu một cái, biểu cảm bình tĩnh trở lại. Nàng lẩm bẩm, có rất nhiều dự tính thoáng qua trong đầu, sau đó nàng nghe theo lời của Đại Hồng Điểu, ẩn thân trong bóng tối, yên lặng theo dõi tình hình trước.

"Lam Dật Phi? Đạo tử kín tiếng của Đạo Tiên Minh kia?"

"Xem ra ngươi che giấu một thân phận không đơn giản nhỉ?"

Giờ đây tại chỗ sâu trong di chỉ, Kim Vân đang tìm kiếm đan thất kia thì đột nhiên đồng tử hoàng kim tản mạnh quang hoa ra, tập trung vào Lam Dật Phi đang chậm rãi hiện ra phía sau hắn, mở miệng lạnh lùng bảo.

Hắn cũng không ngốc, dĩ nhiên có thể cảm giác được loại khí tức kỳ quái trên người Lam Dật Phi hiện giờ kia.

Điều này khiến hắn hoảng sợ bất an, dường như toàn thân đã chịu phải áp chế.

Kim Vân là người như thế nào? Ở thời đại đó hắn là thế hệ trẻ tuổi thực lực áp chế tất cả mọi người, không có ai là đối thủ của hắn.

Cho nên hắn là người đầu tiên cảm nhận được khí tức trên Lam Dật Phi không giống bình thường.

Trước đó hắn không hề coi trọng Lam Dật Phi. Theo hắn thấy, vị Đạo tử của Đạo Tiên Minh này chỉ là tuổi trẻ Chí Tôn điệu thấp mà thôi. Trước mặt người khác hắn mang bộ dạng nho nhã hiền hoà, rất có nghiên cứu đối với âm luật.

Nhưng Kim Vân tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp được Lam Dật Phi trong tình huống như ngày hôm nay.

Hiển nhiên là đối phương theo hắn đã lâu, một mực giấu kín khí tức của bản thân, đợi đến thời điểm này mới lộ ra.

Mục đích là gì không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

“Bái kiến Kim Vân huynh.”

Thần sắc Lam Dật Phi lạnh nhạt, trường sam màu xanh nhẹ nhàng phấp phới dưới ánh trăng, trên gương mặt nho nhã lộ ra mấy phần siêu nhiên có vẻ cực kỳ tự nhiên.

Hắn không để ý tới thần tình kiêng kị chấn kinh của Kim Vân, cả người có cảm giác siêu nhiên vật ngoại.

Giống như là tới đây chỉ là để làm một việc nhỏ không có ý nghĩa.

“Xem ra tất cả chúng ta đã đánh giá thấp ngươi. Ngươi mới là người ẩn tàng sâu nhất, trách không được lại điệu thấp như vậy.”

Kim Vân cũng không phải người bình thường, rất nhanh liền đè xuống sự bất an trong lòng, lạnh lùng mở miệng nói.

Hắn thân là quái thai cổ đại của Tử Tiêu Cốc, bên người tất nhiên có người thủ hộ, nhưng hiện tại người thủ hộ cấp độ Chuẩn Đế kia cũng không phát ra chút động tĩnh nào.

Điều làm trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, cảm giác chính mình hôm nay tựa hồ dữ nhiều lành ít.

Đừng nói là tìm kiếm toà đan thất kia, ngay cả việc còn sống để chạy ra khỏi động phủ này cũng là xa xỉ.

Lam Dật Phi không để ý những lời này của Kim Vân, chỉ nói khẽ: “Vẫn xin Kim đạo huynh đừng trách, tại hạ cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”

Hết chương 1886.
Bạn cần đăng nhập để bình luận