Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3777. Ta sống lại rồi

Chương 3777. Ta sống lại rồiChương 3777. Ta sống lại rồi
"Hóa ra ta đã nhận được truyền thừa từ thế giới kiếm thuật cổ xưa đó. Người mạnh nhất trong số họ đã chiến đấu chống lại sức mạnh kỳ lạ và đáng sợ. Trước khi chết, tất cả kinh nghiệm và kiến thức của họ đều biến thành dòng thác, để lại chờ người hữu duyên."
Thiếu niên lẩm bẩm trong đầu. Tháp kiếm tinh xảo chín tâng cũng đang lưu chuyển trong đó. Đồng thời còn có một âm thanh tụng niệm cổ lão quanh quẩn.
Một lát sau, hắn ta rốt cuộc tỉnh táo lại, bình phục tâm cảnh, biết được mình đã nhận được tạo hóa.
"Luồng sức mạnh quỷ dị đáng sợ kia thuộc về một phần thiên đạo thời không tương lai, kỳ danh là Suy Thiên, nhưng bởi vì một số nguyên nhân ta không biết, Suy Thiên cũng đã suy yếu..."
"Thế giới kiếm đạo cổ lão là thế giới mà Suy Thiên có ý đồ xâm nhiễm. Đáng tiếc lại xuất hiện vấn đề, dẫn đến cuối cùng Suy Thiên thất bại, ngay cả ý chí cũng tiêu tán. Khi chiến đấu với cường giả thế giới kiếm đạo cổ lão, bản nguyên Suy Thiên và bản nguyên thế giới dung hợp, cuối cùng hóa thành kiếm tháp chín tâng lung linh."
"Tháp này tổng cộng có chín tâng. Mỗi một tâng đều ẩn chứa áo nghĩa kiếm đạo vô tận, hơn nữa tốc độ thời gian trôi qua trong đó hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Mặc dù bây giờ ta không có tu vi nhưng ta có thể thông qua sức mạnh bản nguyên Suy Thiên hấp thu suy chỉ khí, từ đó lớn mạnh bản thân, hướng đến con đường chí cao vô địch."
Thiếu niên tái nhợt không để ý đến ánh mắt lo lắng, kinh ngạc, khó hiểu của mẫu thân, hắn ta đứng dậy, thân quang trong mắt rạng rỡ, tràn đầy hào quang óng ánh.
Cuối cùng, hắn ta dùng sức nắm chặt nắm đấm, thầm thề trong lòng, nhất định phải bắt những người đã khi dễ hắn ta trả một cái giá nặng nề, nhất là vị hôn thê tâm tư tàn nhẫn, thích đâm sau lưng người khác của hắn ta.
“Ta là Dâm Thiên..."
Hạt giống đã gieo xuống. Mọc rễ nảy nầm là chuyện đương nhiên.
"Ta là Hủ Thiên..."
Ý chí thiên đạo được hắn sáng tạo ra đã trốn vào sâu trong thời không, nhưng hắn cũng không làm quá mức, tránh cho hai vị Chân Tổ khác của Chân Thực Chi Địa phát hiện. Một khi ý chí thiên đạo xuất hiện vấn đề lớn, Chân Thực Chi Địa không thể nào không có cảm ứng.
Sau đó, hắn một lần nữa lặp lại chiêu cũ, rút ra hủ khí, loạn khí, dâm khí từ trong bất hủ vật chất, tạo hóa vật chất, phân biệt đánh vào ba thiên đạo bản nguyên trước mặt.
“Ta là Loạn Thiên..."
Cố Trường Ca thu lại ánh mắt, không quan tâm chuyện của vị thiếu niên tái nhợt kia nữa.
Bên trong một tòa thành có nhân khẩu chừng ngàn vạn, tại một nghĩa địa của một phương hào môn quý tộc phía sau núi, một đám nam nữ mặc đồ trắng đang đau thương quỳ gối trước một ngôi mộ, khóc thút thít. Tiền giấy bay đầy rơi xuống từ trên không, bâu không khí cực kỳ thê lương.
Bên trong ba thiên đạo bản nguyên chứa đựng đủ loại cảnh tượng như thương sinh diễn dịch, hồng trần thay đổi, sinh tử hưng thịnh. Hủ chỉ khí, loạn chỉ khí, dâm chi khí không ngừng bành trướng rồi co vào, sau đó biến thành ba điểm sáng màu sắc khác nhau.
Trong đó, điểm sáng xanh đen tượng trưng cho hủ khí trong nháy mắt biến mất vào sâu trong thời không. Dưới cái nhìn chăm chú của Cố Trường Ca, nó lao thẳng đến một thế giới cổ lão cường đại phồn thịnh.
Một lát sau, bên trong thời không vô pháp vô thiên vang lên ba luồng âm thanh trâm thấp, giống như đến từ thời không vị diện vô tận.
"Hóa Long Lộ năm năm một lần sắp bắt đầu. Cô Tô gia lo lắng bị ngươi chiếm thứ nhất, cho nên mới rắp tâm hại ngươi như vậy."
"Cô Tô gia đúng là khinh người quá đáng. Mặc dù bình thường ngươi hơi hoàn khố một chút nhưng tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức đi trộm tín vật của thượng sứ."
"Rõ ràng Cô Tô Tinh của Cô Tô gia ỷ mình có vài phần tư sắc, tìm được vị thượng sứ, mượn cớ trừ bỏ ngươi."
"Nhị ca, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Một thiếu nữ gương mặt thanh tú mặc đồ trắng nắm chặt nắm đấm, đứng trước ngôi mộ mới, nghiêm chặt hàm răng, ánh mắt chỉ toàn là phẫn nộ và thù hận.
Bên trên một mặt đất rộng lớn cháy đen đều là vết tích chiến hỏa, ngọn lửa ngút trời, mảnh vỡ binh khí văng khắp nơi, còn có thi thể vỡ vụn.
"Ta đã sống lại rồi..."
Ngay sau đó, âm một tiếng, tro bụi văng đầy trời, mặt đất vỡ ra. Một nam tử cao lớn mặc áo liệm, toàn thân tràn ngập hủ khí từ trong đó xông ra, mái tóc bay múa, ánh mắt vô cùng thâm thúy, sáng rực.
Một lát sau, một âm thanh trầm đục từ bên trong ngôi mộ truyền ra, giống như quan tài bị di chuyển, toàn bộ mặt đất cũng run lên.
Nam nhân cao lớn lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến mọi người đang sợ ngây người.
Tất cả tộc nhân đều khóc nức nở. Ai cũng không chú ý đến, một hạt ánh sáng màu xanh đen từ trên trời lướt xuống, trong nháy mắt rơi vào bên trong ngôi mộ mới.
Những lá cờ cổ xưa gãy vụn rơi xuống đất, bị ngọn lửa chiến tranh lây nhiễm, đây là cuộc chiến giữa hai đế quốc cổ đại, chiến trường bị máu nhuộm đen, khắp nơi đều là mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn.
"Ta không thể chết."
"Muội muội đang ở nhà chờ ta."
Sau gò đất bị lửa thiêu rụi, một người lính có khuôn mặt trẻ tuổi bị giáo đâm xuyên qua ngực đóng đinh xuống đất, máu đỏ tươi sau lưng.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tuyết, đây máu, sinh lực tiêu tán, nhưng hắn ta vẫn chưa chết. Một luồng ý chí cường đại cố gắng chống đỡ cho hắn ta, khiến hắn không thể trút hơi thở cuối cùng.
Vào lúc này, nhiêu cảnh tượng khác nhau trong cuộc đời hiện lên trong đầu của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận