Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1805: Bàn tay vàng phản phệ

Chương 1805: Bàn tay vàng phản phệ

"Tại sao..."

"Tại sao ngươi lại làm như thế? Tại sao ngươi lại tính kế ta?"

Nhưng hiện tại Lục Minh đã không còn lý trí để nghe lọt tai những lời của nàng.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy nỗi thất vọng và đau đớn, trong lòng dâng trào sự phẫn nộ vô biên.

"Xin lỗi, nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ."

Ánh mắt của Tuyết Yên có chút buồn bã, thật ra trong lòng nàng cũng rất áy náy.

Mặc dù Lục Minh giấu diếm nàng rất nhiều chuyện nhưng hắn chưa từng làm tổn thương nàng bao giờ.

Còn hành động này của nàng thậm chí có khả năng sẽ đẩy Lục Minh xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.

"Ta hiểu, nhất định là vì Cố Trường Ca đã uy hiếp bắt ngươi phải làm thế đúng không?"

"Đêm hôm đó, hắn triệu kiến ngươi tới là vì chuyện này?"

Dẫu sao Lục Minh cũng không phải người bình thường, hắn đã nhanh chóng đoán được đầu đuôi sự việc.

Ánh mắt phẫn nộ của hắn nhìn chăm chú vào mặt Tuyết Yên, bên trong tràn ngập sự thất vọng.

Nghe vậy, Tuyết Yên nhất thời im bặt. Nàng trở nên trầm mặc, không biết phải giải thích như thế nào.

"Chủ thượng, trên thân người này loáng thoáng có dao động của thần hồn..."

A Đại đưa mắt nhìn Lục Minh, nói với giọng hơi ồm ồm.

"Ta biết."

Cố Trường Ca cười cười, cũng không quấy rầy cuộc trò chuyện của Lục Minh và Tuyết Yên, chỉ đứng bên cạnh quan sát với vẻ mặt vô cùng hứng thú.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Minh, hắn đã biết khí vận chi tử này gặp được rất nhiều kỳ ngộ, trên thân có không ít món đồ thuộc loại bàn tay vàng.

Bây giờ xem ra, có lẽ bàn tay vàng kia của hắn có liên quan tới Địa Ngục.

Chắc hẳn bên trong ẩn giấu tàn hồn của nhân vật nào đó.

"Tuyết Yên cô nương, dựa theo ước định, ngươi đã giúp ta một tay, dĩ nhiên ta sẽ không hại đến tính mạng vị sư huynh đó của ngươi."

"Giờ ta muốn tìm được một người thông qua hắn, hiện tại người đó đang ẩn náu trên người hắn..."

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Lục Minh.

Tất nhiên hắn chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi, căn bản không có ý trưng cầu sự chấp thuận của Tuyết Yên.

Trong mắt hắn bất kể là Lục Minh hay là Tuyết Yên thì đều như nhau.

"Lục Minh sư huynh, ngươi cũng thấy đấy, Cố công tử nói hắn sẽ không làm hại đến tính mạng của ngươi."

"Hắn chỉ muốn tìm được người nào đó mà thôi."

Tuyết Yên thấy vậy cũng mở miệng chân thành nói, hy vọng Lục Minh đừng có không thức thời để rồi mất mạng.

Lục Minh nhìn Cố Trường Ca chằm chặp, trên mặt toát lên vẻ giãy giụa.

Thật ra hắn cũng biết thứ Cố Trường Ca để tâm không phải là hắn mà là khối đá vụn thần bí của hắn.

Đương nhiên nói đúng ra là nam tử trung niên bên trong khối đá vụn đó.

Hắn chỉ là một tiểu nhân vật hèn mọn như kiến hôi mà thôi, đâu đáng để Cố Trường Ca chú ý như thế?

"Ta đã hiểu."

Trầm mặc một lúc, trên mặt thoáng hiện vẻ giãy giụa, Lục Minh mới chán nản trả lời.

Chuyện đã tới nước này, hắn cũng biết bản thân không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể giao khối đá vụn thần bí ra.

Nhưng mà đúng vào lúc hắn mở lời đưa ra lựa chọn.

Khối đá vụn thần bí bên dưới ống tay áo của hắn kia đột ngột phát ra quang hoa óng ánh.

Hào quang chói mắt đan xen, nóng rực tột độ tựa như lửa cháy.

"Tiểu tử đáng chết, vậy mà lại bán đứng ta."

Sắc mặt của nam tử trung niên vô cùng âm u, hắn không muốn buông tay chịu chết nên chỉ đành vận dụng thủ đoạn cuối cùng, định dung hợp hồn thể với khối đá vụn thần bí này.

"A..."

Lúc này đây Lục Minh cũng hét thảm thiết, sự đau đớn đáng sợ do bị thiêu đốt truyền tới từ lòng bàn tay hắn.

Hắn muốn ném khối đá vụn này đi nhưng không thể ném được.

Dường như vật mà từ đó đến nay đã luôn tương trợ hắn, giúp hắn đi từng bước lên đến đỉnh phong trong thế hệ đồng lứa ở Thanh Hồng Cổ giới này đang muốn đốt thủng lòng bàn tay hắn, dung hợp sinh trưởng vào trong.

Rất nhanh sau đó ngọn lửa màu đỏ thẫm tràn ra từ trong lòng bàn tay của Lục Minh, trong nháy mắt đã thôn phệ cả người hắn.

Hắn lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết liên tục, muốn xoa dịu cảm giác thống khổ này.

Nhưng mà lực lượng đặc biệt ẩn chứa bên trong khối đá vụn thần bí kia không ngừng thôn phệ huyết nhục và thần hồn của hắn, muốn dùng huyết nhục làm mồi để chạy khỏi nơi đây.

"Lục Minh sư huynh..."

Tuyết Yên cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho choáng váng, nàng không khỏi hoảng sợ kêu, muốn xuất thủ cứu Lục Minh.

Nhưng động tác của Cố Trường Ca còn nhanh hơn so với nàng, ống tay áo hắn hơi rung, một cỗ thanh khí tựa như cơn mưa dịu mát đánh ra, trực tiếp giội tắt hỏa diễm màu đỏ trên người Lục Minh.

Tuy nhiên Lục Minh đã bị thiêu đến mức không còn hình người, hắn đã hấp hối ngất xỉu từ lâu.

"Coi như cũng thông minh, muốn đào thoát bằng cách này..."

"Mà không biết việc này có thể coi là bàn tay vàng phản phệ không nhỉ."

Cố Trường Ca liếc mắt nhìn lỗ thủng đáng sợ bị đốt ra trên bàn tay của Lục Minh, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đương nhiên hắn sẽ không để cho tàn hồn ở bên trong tẩu thoát.

Quy tắc chi lực mênh mông như mây khói hiện lên, sau đó một cỗ khí tức không rõ cuộn trào lên trong mảnh không gian này.

Hết thảy đều trở nên chậm rãi, bất kể là suy nghĩ hay ánh nhìn của mọi người đều ở trạng thái bất động.

Sau đó thời gian trôi ngược, mắt thường cũng có thể thấy được quang hoa nhỏ vụn đang hiện lên bên trong hư không xung quanh.

Mảnh vỡ tàn hồn của nam tử trung niên đã dung hợp vào trong khối đá vụn thần bí, nhưng khi Cố Trường Ca dùng ý niệm để khống chế, nó đã bắt đầu xuất hiện trạng thái lùi lại.

Vô số điểm sáng nhỏ vụn từ từ ngưng kết rồi rơi xuống lòng bàn tay của Cố Trường Ca, nhanh chóng biến thành một khối đá vụn lớn chừng bàn tay.

Hết chương 1805.
Bạn cần đăng nhập để bình luận