Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3529. Ta muốn ngươi đi cùng ta



Chương 3529. Ta muốn ngươi đi cùng ta




Suy nghĩ trở về, trên gương mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Minh Không hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Đã là vợ chồng thành hôn nhiều năm, tại sao lại còn dính người như năm đó?
“Bây giờ hắn hẳn đang ở bên ngoài Thương Mang, đang mưu đồ chuyện của hắn.”
“Khi còn ở thượng giới, ta không cách nào cung cấp quá nhiều sự trợ giúp cho hắn, nhưng bây giờ ta có thể đến giúp cho hắn một chút rồi.”
Nguyệt Minh Không khẽ nói.
Sau khi trở thành tồn tại Đạo cảnh, cũng không cần người ngoài bẩm báo, chỉ một ý niệm trong đầu nàng đã biết những chuyện xảy ra ở Đạo Xương chân giới trong những năm gần đây, bao gồm những chuyện mà Cố Trường Ca đã làm sau khi rời đi.
Khí vận Đạo Xương chân giới bốc hơi, phồn thịnh thái bình, vạn tộc san sát, thần quốc tọa trấn chỗ sâu Phạt Thiên Minh, thống ngự chư thiên, cử thế đến bái.
Nàng hoàn toàn không cần quan tâm điều gì.
Cơ nghiệp mà Cố Trường Ca lưu lại vững như thành đồng, vạn cổ bất hủ.
“Hôm nay mở tiệc chiêu đãi thiên hạ.”
Nói xong, thân ảnh Nguyệt Minh Không liền biến mất. Nàng cũng không giải thích với mọi người điều gì, cũng chẳng thích bất kỳ nghi lễ phiền phức nào.
Đối với nàng mà nói, đột phá tu vi Đạo cảnh cũng chỉ là chuyện thuận lý thành chương. Trước khi Cố Trường Ca rời khỏi Đạo Xương chân giới, hắn đã lưu lại hạt giống Đạo cảnh trên người một đám hồng nhan, thê tử của mình.
Nguyệt Minh Không có thể nhanh như vậy đột phá, một phần công lao rất lớn là đến từ hạt giống Đạo cảnh kia.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất lớn, chính là bộ công pháp do chính nàng tự mình sáng tạo.
Đại Mộng Hồi Tiên.
Cho đến hiện tại, Nguyệt Minh Không cũng có chút mờ mịt nàng rốt cuộc là ai. Tỉnh mộng Thái Cổ, Tiên Thiên bắt đầu, ai truyền đạo chi, nàng là ai?
Nàng từng cho rằng mình từ tương lai trùng sinh trở về nhưng sau khi có tu vi hiện tại, nàng thực sự hiểu rằng có lẽ đó chỉ là một dòng thời gian mà nàng đột nhiên nhận ra có liên quan đến bản thân trong tương lai.
Liệu những sự kiện trên dòng thời gian đó có thực sự xảy ra hay không, không ai có thể nói chắc chắn.
Tại mọi thời điểm, có hàng ngàn khả năng và mọi quyết định sẽ khiến mọi thứ thay đổi trên dòng thời gian trong tương lai.
Tuy nhiên, khi nàng tỉnh mộng Thái Cổ, mỗi lần nhìn thấy dòng sông tương lai, nàng đều sẽ gả cho Cố Trường Ca, trở thành vợ của hắn.
Kết cục này sớm đã chú định, sẽ không theo lựa chọn của nàng mà có bất kỳ thay đổi nào.
Điều này khiến cho Nguyệt Minh Không vui vẻ, cũng cảm thấy ngọt ngào, bởi vì mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, nàng đều trở thành vợ của Cố Trường Ca.
Đáng tiếc, bây giờ Cố Trường Ca không có ở Đạo Xương chân giới. Nếu không, nàng muốn chia sẻ sự vui sướng và ngọt ngào này với hắn.
“Có lẽ chỉ chờ Ma chủ trở về, hắn mới biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”
Nhìn Nguyệt Minh Không biến mất trong đại điện, Cố gia tiên tổ lắc đầu. Lão vẫn quen gọi Cố Trường Ca là Ma chủ.
Biến hóa quá lớn trên người Nguyệt Minh Không khiến cho lão liên tưởng đến một thời đại nào đó.
Thời đại đó vô cùng cổ lão, vượt qua thời đại mà chúng sinh quen thuộc, thậm chí nếu không phải trong điển tịch còn có vài lời ghi chép, chỉ sợ ngay cả lão cũng không biết.
Sau khi Nguyệt Minh Không rời đi, rất nhiều khách quý trong đại điện cũng vội vàng cáo lui.
Tin tức đế hậu xuất quan, đột phá Đạo cảnh rất nhanh như cơn gió lốc quét sạch, truyền khắp toàn bộ Đạo Xương chân giới, dẫn phát oanh động cực lớn.
Phạt Thiên Minh vì ăn mừng việc này, mở tiệc chiêu đãi chư thiên các giới, các tộc các đạo thống đều nhận được thiếp mời.
Bên trong Vận Mệnh thần điện, Tiêu Nhược Âm cũng nhận được tin tức, im lặng hồi lâu. Nếu Nguyệt Minh Không xuất quan không, nàng sẽ không có ý định đi chúc mừng, nhưng lại không nghĩ đến Nguyệt Minh Không lại đột phá Đạo cảnh.
Trong đám thê tử của Cố Trường Ca, nàng được xem là người đầu tiên đột phá cảnh giới này.
“Vu Thất, theo ta ra ngoài một chút đi.”
Tiêu Nhược Âm khoác một trường bào màu trắng như tuyết, chậm rãi bước ra khỏi cung điện.
Chỗ sâu Nhân Tổ điện, hào quang tràn ngập các loại màu sắc, khí vận chư thiên tụ đến, giống như yên hà đầy trời, trắng xóa bao phủ hư không, vô cùng thánh khiết.
Bên trên hành lang bạch ngọc ngoài điện, mười mấy nữ tử mang theo đèn lồng lẳng lặng đứng hầu. Một nữ tử thanh lệ tuyệt luân, thanh lãnh như trăng, tinh mỹ xuất trần bước đến. Tất cả nữ tử nhìn thấy nàng đều cung kính hành lễ.
Giang Sở Sở nhẹ nhàng khoát tay, bên trên gương mặt xinh đẹp nở một nự cười, sau đó nhẹ nhàng bước vào trong điện.
Vương Tử Câm mặc một chiếc váy dài lưu tiên màu xanh nhạt, ngủ gật bên cạnh án thư, ngọc trâm cắm nghiêng trên búi tóc thỉnh thoảng đụng phải nghiễn mực tử kim trên bàn, dính chút mực tàu.
Bởi vì vóc dáng của nàng rất cao, tư thái cao gầy, nếu nhìn từ một bên sẽ phát hiện hai chân của nàng co quắp trên nệm, một bắp chân thì thòng ra ngoài, nhìn rất vô tư.
“Ta biết ngươi sẽ trộm…”
Giang Sở Sở nhìn bộ dạng giống con mèo con có chút lười biếng của Vương Tử Câm, không khỏi cười một tiếng, bước đến, ngọc thủ nhéo vào cái lỗ mũi thẳng tắp tinh xảo của nàng.
Vương Tử Câm bị quấy rầy, lập tức có chút bất mãn, ánh mắt trợn to trừng nàng một cái.
“Khi ngươi bế quan đúng là thanh tịnh. Bây giờ xuất quan, ngày nào cũng quấy nhiễu giấc mộng của người khác.”
Nàng lẩm bẩm một câu, sau đó giãn cái eo thon, duỗi lưng một cái.
“Ngươi không chăm chỉ tu hành, tu vi sắp tuột lại phía sau. Hôm nay ta đến chính là muốn ngươi đi cùng với ta.”
Gương mặt thanh lãnh của Giang Sở Sở khó có lúc mỉm cười.
Vương Tử Câm nhìn nàng hỏi: “Đi đâu?” Hết chương 3529.



Bạn cần đăng nhập để bình luận