Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1556: Chuyện người thừa kế ma công phải giải thích thế nào đây?

Chương 1556: Chuyện người thừa kế ma công phải giải thích thế nào đây?

Dựa theo lời giải thích của Cơ Thánh Sơ, hắn là do động lòng với truyền thừa của Tiên Vương.

Côn Sơn này vốn chính là sào huyệt của Chân Long nhất tộc ở trên thượng giới, về sau không biết vì sao mà Long Vương của Chân Long nhất tộc bị người giết hại và vẫn lạc tại nơi này.

Cơ Thánh Sơ cũng là cao nhân có tài to gan lớn, một mình xâm nhập vào Côn Sơn định tìm kiếm truyền thừa của vị Long Vương của Chân Long nhất tộc kia.

Thế nhưng hắn đã bỏ qua cấm chế ở nơi này, cũng may nhờ kịp thời ẩn thân trên khối đạo đài và tránh được cấm chế ở xung quanh cho nên lúc này mới kéo dài hơi tàn mà sống sót.

Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, một mực bặt vô âm tín.

“Bây giờ có lẽ ngoại giới đã hóa thành biển cả nương dâu, không biết là A Lâm nàng…”

“Cơ Thánh Sơ ta vừa sinh ra đã tung hoành thiên hạ, chưa bao giờ thất tín với người, lại thất tín với riêng mình nàng.”

Giang Thần ở một bên kể lại về những chuyện đã xảy ra, Cơ Thành Sơ cũng không nhịn được thở dài một tiếng, bỗng nhiên nước mắt rơi đầy mặt, trong lòng hắn hối hận, nhớ đến hồng nhan xưa kia.

Từ những gì mà Giang Thần nói, hắn cũng đã biết được hiện tại ngoại giới biến hoá như thế nào.

Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, tất cả mọi thứ đều đổi thay.

Lúc trước hai người bọn hắn còn cùng nhau trồng một cây trúc, có lẽ giờ đây cũng đã khô mục hóa thành bụi trần.

Thời khắc này Giang Thần cũng không thèm để ý đến những gì mà Cơ Thành Sơ đã cảm thán, hắn chỉ muốn cứu Cơ Thánh Sơ ra, từ đó xem hắn như lá bùa hộ mạng của chính mình.

Dường như Cơ Thành Sơ cũng biết được suy nghĩ của Giang Thần, đột nhiên hắn cười một tiếng nói: “Tiểu hữu ngươi an tâm, ngươi đã cứu lão phu ra, vậy thì ngươi chính là ân nhân của lão phu cùng với toàn bộ Cơ gia.”

“Cả đời lão phu làm việc quang minh lỗi lạc, xưa nay chưa từng lừa gạt người khác, càng đứng nói đến chuyện lấy oán trả ơn.”

“Tại hạ chưa bao giờ hoài nghi cách làm người của tiền bối.”

Nghe vậy, trong lòng Giang Thần thở phào một hơi, cũng nở một nụ cười hiếm thấy.

Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn chợt nhớ tới Cơ Sơ Nguyệt, nghĩ tới những lời nói của Cố Trường Ca lúc ở trong địa lao.

Con rể của Cơ gia?

Chuyện này e là không thể nào.

Nửa ngày trôi qua, kịch chấn kèm theo một tiếng ầm vang lên, quang hoa xán lạn, chiếu rọi tứ phương.

Lúc này, thuỷ triều hỗn độn kinh khủng dâng lên từ hai bên cũng chậm rãi tiêu tan, dần dần quy về hắc ám ở xung quanh.

“Đã giải quyết tám cái trận nhãn, uy áp bao trùm nơi đây đã tản đi…”

Thấy một màn này, nét mặt Giang Thần lộ vẻ kinh hỉ, bộ dạng như trút được gánh nặng.

“Tiểu hữu khổ cực rồi, tuy nhiên còn phải làm phiền ngươi một chuyện. Lão phu bị nhốt ở đây nhiều năm, đã rơi vào tình trạng đèn cạn dầu, còn cần một đoạn thời gian để khôi phục rồi mới có thể mang ngươi rời khỏi đây. Trong lúc đó phiền ngươi hãy hộ pháp cho lão phu.”

Trong mắt Cơ Thánh Sơ ở trên đạo đài cũng lộ nét mừng rỡ, sau khi thở sâu một hơi thì lại nói với Giang Thần.

Giang Thần gật đầu một cái, đối với chuyện này đương nhiên là hắn không có bất cứ vấn đề gì.

Hắn cũng nhìn ra được, Cơ Thánh Sơ bây giờ khô kiệt đến mức không còn hình người, chắc hẳn những năm này đã luôn khổ nhọc chèo chống, linh khí sớm đã tiêu hao cạn kiệt.

Rất nhanh sau đó, Cơ Thánh Sơ ngồi xuống lâm vào trạng thái nhập định, bốn phía bắt đầu có linh khí sôi trào mãnh liệt lao về phía hắn.

Linh cơ đạo vận tích lũy vô số năm trong địa cung cũng hoá thành vòng xoáy hội tụ đến nơi này.

“Chỉ cần rời khỏi Côn Sơn, nhân sinh của ta sẽ lập tức cải thiện. Có lẽ Cố Trường Ca ngươi cũng không ngờ tới.”

Giang Thần thở sâu, ánh mắt lấp lóe tia lạnh, sau đó cũng bắt đầu ngồi xếp bằng, khôi phục những gì bị tiêu hao vừa rồi.

Trong một thoáng hắn đã suy nghĩ rất nhiều, bao gồm chuyện làm thế nào để vạch trần gương mặt thật của Cố Trường Ca, làm thế nào để trả thù cho những bằng hữu tri kỷ của mình.

Rất nhiều chuyện, hắn đều muốn Cố Trường Ca trả lại từng cái một!

Tuy nhiên đúng lúc này, Giang Thần lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, cho thấy người tới vô cùng vân đạm phong khinh.

Giang Thần lập tức mở mắt ra, không biết vì sao trong lòng hắn sinh ra dự cảm không tốt.

Hắn quay đầu nhìn về một hướng khác trong địa cung, bỗng nhiên con ngươi co rút như thể khó mà tin nổi, linh hồn toàn thân phát lạnh run rẩy.

Giang Thần cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, thậm chí cơ thể hắn còn run lên nhè nhẹ.

Hắn có cảm giác như bị một cú đánh kinh khủng quất tới, trái tim gần như ngừng đập, xương cốt và huyết nhục đều sắp nứt toạc.

Hắn vốn không hề nghĩ rằng, Cố Trường Ca vậy mà lại xuất hiện ở địa phương này, chẳng phải hiện tại hắn đang bị vũ y lão đạo ngăn cản sao?

“Cố Trường Ca, làm sao ngươi lại ở đây?”

Hắn cố gắng buộc chính mình tỉnh táo lại thế nhưng giọng nói lại đang run rẩy.

Cố Trường Ca không nhanh không chậm đi về phía hắn, nghe vậy thì lắc đầu, nói với vẻ tự nhiên: “Đương nhiên ta tới là để nghĩ cách cứu viện Cơ Thánh Sơ tiền bối, ngược lại là người thừa kế Ma Công ngươi đang có ý đồ gì đây?”

“Không những thả vũ y đạo nhân bị phong ấn bên trong huyền ngọc ra, ngươi còn định lừa giết tất cả những người đến đây nghĩ cách cứu viện Cơ Thánh Sơ tiền bối.”

“Cố Trường Ca, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Ta mới không phải là người thừa kế Ma Công, đây rõ ràng là ngươi vu hãm ta.” Đôi mắt Giang Thần mang theo huyết sắc, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, tứ chi phát lạnh, vô cùng sợ hãi.

“Vậy ngược lại ngươi giải thích một chút xem, chuyện Ma Công là như thế nào?” Cố Trường Ca không tỏ thái độ cười nhạt một tiếng.

“Còn chuyện ngươi muốn huỷ đi khối huyền ngọc kia, thả vũ y đạo nhân trong đó ra để hắn đồ sát cường giả của các tộc thì sao?”

Hết chương 1556.
Bạn cần đăng nhập để bình luận