Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 928: Nữ tử thần bí

Chương 928: Nữ tử thần bí

"Còn phá lệ, sao ngươi không dùng nước tiểu soi mặt mình thử xem? Quả thật chính là buồn cười."

Vừa nghe thấy lời ấy, hai thiếu niên lập tức chế giễu, trong lời nói đều là xem thường và châm chọc đối với Giang Thần, "Một tên ăn mày còn mong muốn tu hành, còn nói cái gì sẽ làm cho Thần Khư môn phá lệ, ngươi muốn làm cho chúng ta chết cười sao?"

Mặc dù Giang Thần không muốn chấp nhặt với bọn hắn, nhưng lúc này, bị người khinh thị như thế thì vẫn cảm giác trong lòng rất khó chịu.

Nhưng tính khí của hắn vẫn rất tốt, trên mặt vẫn như cũ bảo trì lạnh nhạt tự tin.

Hắn tin tưởng lấy ánh mắt của vị này lão đạo trước mắt này, có thể nhìn ra thể chất và căn cốt bất phàm của hắn.

"Nếu như ngươi thật sự muốn bái sư tu hành, trước lúc này hẳn là phải biết quy củ của Thần Khư môn ta, nếu như ngươi tới đây để quấy rối thì đừng trách lão đạo ta không khách khí..."

Nhưng làm cho Giang Thần ngoài ý muốn là, trước mắt lão đạo nghe nói như thế, sắc mặt ôn hòa vừa rồi bỗng nhiên thay đổi, trở nên có chút tức giận nói.

Lão đạo cảm thấy Giang Thần đến đây để trêu đùa hắn, nếu như hắn rất có tự tin đối với thiên phú tu hành của mình thì bái nhập đại giáo còn lại không tốt sao?

Tại sao phải đến Thần Khư môn?

"Đạo trưởng, ngài nghe ta giải thích. Ta thật sự là thành tâm đến đây bái sư, chỉ có điều bởi vì đường xá xa xôi, lặn lội đường xa, trên đường còn gặp phải không ít hung thú, trở về từ cõi chết, rất nhiều người hầu đều đã nằm trong miệng của nó, chỉ có một mình ta gian nan sống sót, một đường cũng chỉ có thể ăn quả dại đỡ đói, mới đi đến nơi này..."

Giang Thần vội vàng giải thích nói, bắt đầu giảng thuật mình một đường này là hung hiểm và thê thảm cỡ nào, hai thiếu niên vừa trào phúng hắn nghe vậy cũng kém chút trợn mắt hốc mồm.

Nghe vậy, mặc dù khuôn mặt của lão đạo có chút không thể tin, nhưng đã hòa hoãn hơn không ít.

Nhưng hắn vẫn kiên trì nói, "Quy củ chính là quy củ, tuổi của ngươi đã qua thời gian tu hành tốt nhất, vẫn mời trở về đi. Thần Khư môn ta từ khi khai tông lập phái đến nay chưa từng thu nhận để tử cao hơn mười tám tuổi..."

Lông mày Giang Thần nhăn lại, không ngờ hắn đã nói đến như vậy mà tên lão đạo này vẫn không muốn cho hắn khảo thí tư chất.

Chẳng lẽ lúc này, hắn chỉ có thể bóp nát Ngọc Phù, tìm hắc bào lão giả hỗ trợ?

Nhưng ngay cả loại chuyện này cũng không giải quyết được, có thể lộ ra hắn quá vô năng và rác rưởi hay không?

"Phốc phốc!"

"Cứ cho hắn một cơ hội đi."

Nhưng lúc này, bỗng nhiên trong sơn môn truyền ra một tiếng cười thanh thúy êm tai, giống như huyền băng rơi đập trên khay ngọc, leng keng làm minh, giống như tiếng trời.

Nghe được âm thanh này, thể xác và tinh thần của Giang Thần lập tức chấn động, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy một thiếu nữ xuất hiện ở trong sơn môn, đang đứng ở một viên bạch ngọc trên bậc thang, sợi tóc mềm mại, không có bất kỳ trang sức gì, giống như có óng ánh sáng bóng lấp lóe.

Thiếu nữ này mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, dáng người cao gầy, nhỏ nhắn, mềm mại, có loại cảm giác như núi rừng tinh linh xuất trần.

Khuôn mặt xem ra rất bình thường, cũng không có gì lạ, nhưng con mắt lại rất lớn, vô cùng thanh tịnh có thần, giống như mặt trăng sáng tỏ động lòng người.

Thấy người này, lão đạo trước sơn môn biến sắc, rất cung kính, vội vàng hành lễ nói, “Tham kiến tiểu thư."

Thiếu nữ khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Giang Thần, hé miệng cười một tiếng, "Cái tên ăn mày kia, còn không nhanh đi vào?"

Giang Thần có chút ngây người, mà lúc này, trong đầu hắn vang lên âm thanh của Tạo Hóa Tiên Chu khí linh.

"Tiểu Thần tử, thân phận của thiếu nữ này không đơn giản, ngươi phải cẩn thận một chút."

"Ta không phải ăn mày, ta tên là Giang Thần."

Nghe nói như thế, rất nhanh Giang Thần kịp phản ứng, mỉm cười về phía lão đạo ở cửa, sau đó lập tức nhanh chân đi về phía thiếu nữ đó.

Mặc dù sắc mặt lão đạo nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi thêm cái gì.

"Tiên sư, cô nương đó là ai?"

Hai tên thiếu niên cũng ngu ngơ nửa ngày, không ngờ ăn mày vừa rồi còn bị bọn hắn chỗ đùa cợt đã lắc mình biến hoá, đã tiến vào Thần Khư môn, lập tức vô cùng hâm mộ và đố kị.

"Tiểu thư nàng... Sao các ngươi có thể dám hỏi thăm nàng?"

Nghe vậy, sắc mặt lão đạo lúc đầu rất ôn hòa bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, trở nên rất lạnh lùng, quát hỏi.

Hai thiếu niên giật nảy mình, cũng không dám ở lâu, trong lòng mang theo ao ước và đố kị đối với Giang Thần, lộn nhào chạy về phía chân núi rời khỏi.

Bên trong sơn môn của Thần Khư Môn, ngoài thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt ra thì còn có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi cũng đang đứng ở đó.

Trong số đó có cả nam lẫn nữ, nhìn dáng vẻ của bọn hắn chắc khoảng hai mươi tuổi, trong mắt có ẩn chứa thần quang, ngập tràn ánh sáng, khí huyết kinh người, tu vi không thấp.

Thế nhưng bọn hắn đều bị thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt trước mặt làm cho mờ mịt.

Giờ phút này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Giang Thần đang đi tới từ cửa sơn môn.

Nhìn từ bề ngoài, mặc dù Giang Thần ăn mặc rách rưới, nhưng tinh thần khí chất của hắn tuyệt đối không có phàm nhân nào có thể so sánh được.

Nhất là sắc mặt hờ hững, tự tin của hắn đã khiến cho một đám nam nữ trẻ tuổi hơi kinh ngạc, cảm giác được tên ăn mày này không tầm thường, lại còn có chút hơn người nữa.

"Tiểu thư, kẻ ăn mày này có chỗ nào đặc biệt sao?"

Một nam tử không khỏi tò mò hỏi, ánh mắt của hắn đã đảo qua trên người Giang Thần đánh giá mấy lần, nhưng cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào.

Trên người không có chút linh khí nào, nhìn bộ dáng có vẻ đã hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn chưa từng tu hành.

Hết chương 928.
Bạn cần đăng nhập để bình luận