Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1279: Ân oán ngày xưa

Chương 1279: Ân oán ngày xưa

"Ngươi cũng nghe nói rồi à?"

Đối mặt với Tiêu Dương, sắc mặt của Trần Tố Vân ôn hòa hồi lâu, lại hiếm thấy hơi lộ ra ý cười.

"Đại sư tỷ, Thiên Lộc Huyền Nữ ít nhất cũng là người đã thành đạo, mà bây giờ, ngươi chỉ mới là Chuẩn Đế cảnh, nếu phải giải quyết ân oán, ngươi căn bản không phải là đối thủ của nàng."

Tiêu Dương khó nén lo lắng trong lòng, nhịn không được nói.

Chuyện ấy so với trận đấu ba ngày sau giữa hắn với Cổ Vô Địch, còn làm hắn để ý hơn.

Dù sao Trần Tố Vân với hắn mà nói, cùng một sư tôn, quan hệ với nhau như người thân vậy.

"Đây là ân oán giữa ta và nàng, sớm muộn đều phải giải quyết, ngươi không cần lo lắng quá." Trần Tố Vân ôn hòa nói,

"Huống chi thiên phú của sư muội nàng ấy vốn mạnh hơn ta, kỳ thật, ta sớm nên suy nghĩ rõ ràng."

"Dù sao nàng đã niết đạo thành công từ rất sớm, sớm đã bước chân vào hàng ngũ kẻ thành đạo, giờ có lẽ đã sắp đến hậu kỳ, mà ta, vô số năm qua phí thời gian ở Chuẩn Đế cảnh lục trọng mãi vẫn chưa đột phá được nửa điểm."

Nói đến đây, nàng thở dài một tiếng, vẻ mặt của nàng càng thêm phức tạp.

Tiêu Dương cũng là lần đầu thấy vẻ áy náy kia trên mặt Đại sư tỷ Trần Tố Vân.

Điều đó càng làm hắn há to miệng, rất lâu vẫn không biết nên nói gì.

Hắn không hiểu rõ ân oán giữa Trần Tố Vân và Thiên Lộc Huyền Nữ.

Thế nhưng dựa theo tình huống bây giờ mà xem, sợ là năm đó Trần Tố Vân đã làm chuyện gì sai, mới phải vào Cửu Đại sơn.

Chỉ là, dù Trần Tố Vân đã làm sai điều gì, nàng vẫn như cũ là Đại sư tỷ của hắn.

Hắn sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến nàng.

Nghĩ tới đây, Tiêu Dương yên lặng lại, âm thầm siết chặt nắm đấm.

"Sư tôn năm đó nói không sai, sư muội nàng mới là người thích hợp nhất cho vị trí Thiên Lộc Huyền Nữ đời tiếp theo, cũng là một Thiên Lộc Huyền Nữ có thiên phú mạnh nhất vô số năm qua. Nếu không phải thiên địa không cho phép, chỉ sợ nàng đã có thể chân chính chạm đến một cấp độ khác."

Trần Tố Vân thở dài một tiếng, hơi xúc động, những năm gần đây nàng tu thân dưỡng tính nên đã sớm nghĩ thông suốt. Cho nên với sự kiện năm đó, nàng quả thật đã vô cùng hối hận, chỉ là thế gian này không có thuốc nào có thể chữa được sự hối hận.

Nàng cũng không thể nghịch chuyển dòng sông thời gian, không có năng lực thay đổi sự việc ngày xưa.

"Đại sư tỷ, ngày trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai tỷ muội các ngươi phải cầm binh khí gặp nhau, đi về hai hướng đối lập?" Tiêu Dương nhịn không được hỏi.

Trần Tố Vân lắc đầu, ánh mắt có hơi áy náy, nói, "Ta có lỗi với nàng ấy, lúc trước ta ghen ghét thiên phú của nàng ấy, nên lúc biết sư tôn cố ý muốn lập nàng ấy làm Thiên Lộc Huyền Nữ đời tiếp theo, lòng ta rất không cam lòng. Sau đó thừa dịp sư tôn ra ngoài, đã mang nàng ấy rời khỏi Thiên Lộc thành, đến bên bờ Giới Bi Hải, ý đồ muốn dùng bí pháp cướp đi thiên phú của nàng ấy."

"Đáng tiếc thời điểm sắp thành công, lại bị sư phụ phát hiện chạy đến, cứu sư muội sắp chết đi."

"Để cứu được sư muội, bảo trụ thiên phú còn lại cho nàng, sư tôn đã không tiếc dùng tuổi thọ của bản thân làm đường dẫn, thi triển một bí pháp vô thượng, cũng chính bởi vậy, mới dẫn đến sư tôn rất nhanh đã toạ hóa."

Về phần sau này, nàng rời khỏi Thiên Lộc thành, đến Cửu Đại sơn, chuyện khẩn cầu Nhị Sơn Chủ giữ nàng lại, Trần Tố Vân chưa hề nói cho ai.

Bởi vì những chuyện đấy cũng không quan trọng.

Nàng biết sư muội sẽ hận mình, nhưng trước khi sư tôn tọa hóa, cũng biết sư muội sẽ lẻ loi một mình đến Cửu Đại sơn trả thù, rất có thể sẽ mất mạng, nên nàng ấy hi vọng gà nhà sẽ không bôi mặt đá nhau, buông xuống thù hận, cho nên những năm qua, sư muội mới chưa từng tìm tới nơi đây trả thù.

Nghe xong chuyện ấy, Tiêu Dương cũng rơi vào im lặng.

Chỉ là rất nhanh, hắn lại ngẩng đầu, âm thanh hơi trầm nói:

"Con người không phải thánh hiền, ai mà chưa từng mắc phải sai lầm, nếu Đại sư tỷ ngươi đã biết mình làm sai, ta nghĩ nếu mình là Thiên Lộc Huyền Nữ, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi."

"Đã nhiều năm như vậy, thế gian này, còn có rào cản nào không thể bước qua chứ? Nếu Thiên Lộc Huyền Nữ rộng lượng một chút, đã không mãi nắm lấy không buông như vậy."

"Huống chi, quan hệ các ngươi còn là sư tỷ sư muội, thế gian này đã không có quan hệ nào thân thiết hơn so với các ngươi."

"Ta cũng hi vọng như vậy, chỉ là sự việc lần này xem ra không đơn giản, bên cạnh sư muội nàng ấy còn có một nam tử tuổi trẻ đi theo."

Trần Tố Vân nghe vậy mỉm cười, hiểu rõ ý nghĩ của Tiêu Dương.

Nhưng nàng thấy sư muội chắc sẽ không buông tha mình đơn giản như vậy, lấy tính cách sư muội mà nói, nàng sao có thể đi gần một vị nam tử trẻ tuổi như vậy được.

Nên khả năng lớn nhất, là nàng muốn mượn nhờ uy thế của người đó, nhắc nhở Cửu Đại sơn, không nên nhúng tay vào chuyện kia, ân oán giữa hai người, để bọn hắn tự mình giải quyết. Như vậy nàng cũng có thể thấy được lòng quyết tâm báo thù của sư muội.

"Chuyện đó ngươi không cần quan tâm nhiều, yên tâm chuẩn bị trận đấu ba ngày sau giữa ngươi với Cổ Vô Địch đi."

"Nhị Sơn Chủ đã từng nói chuyện liên quan tới ngươi cho ta rồi, Đại sư tỷ tin ngươi có thể thắng trận đổ ước ba ngày sau."

Sau đó, vẻ mặt của Trần Tố Vân lại hiện lên chút ủ rũ, khoát tay áo nói.

Tiêu Dương biết đây là ý muốn hạ lệnh đuổi khách của Đại sư tỷ.

Hắn hơi yên lặn gật đầu, siết chặt nắm đấm, lại âm thầm nói trong lòng, "Đại sư tỷ ngươi yên tâm, ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm ngươi bị thương."

Sau đó, hắn lại rời khỏi cung điện, rồi bước nhanh đến sơn phong mà sư tôn Nhị Sơn Chủ đang ở, muốn cầu mong hắn giúp Đại sư tỷ một chút.

Tiêu Dương biết, nể mặt của hắn, sư tôn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm đến việc của Đại sư tỷ Trần Tố Vân.

Hết chương 1279.
Bạn cần đăng nhập để bình luận