Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3410. Đại tế bắt đầu



Chương 3410. Đại tế bắt đầu




“Hết, hết thật rồi…”
“Ha ha, đây chính là Chính Nhất Minh mà chúng ta tử thủ, đúng là chính nghĩa.”
Rất nhiều người cười thảm, lảo đảo, thất hồn lạc phách, ánh mắt trống rỗng. Cũng có người ôm một số quần áo nhuốm máu, chiến giáp vỡ vụn, lặng im rơi lệ.
Đồng môn, sư trưởng của bọn họ vì kéo dài thời gian để bọn họ có thể sống sót, như thiêu thân lao đầu vào lửa, đồng quy vu tận với sinh linh hắc ám.
Sắc mặt Lam Hân tái nhợt, cơ thể lung lay.
Mặc dù nàng cũng đã có suy đoán như thế, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra Chính Nhất Minh lại tàn nhẫn và lãnh khốc đến như vậy, muốn vứt bỏ tất cả mọi người?
“Tất cả mọi người đi mau. Nơi này không còn cần thiết phải tử thủ nữa.”
“Nội bộ Chính Nhất Minh chỉ sợ đã sớm bị sinh linh hắc ám thẩm thấu. Sinh linh hắc ám đang chuẩn bị mở đại tế.”
Chu trưởng lão bi thống nói, trên gương mặt tràn ngập phẫn nộ, đồng thời còn có bất lực thật sâu.
Khi biết tin tức này, ông cũng không khỏi ngu ngơ, không tin vào tai của mình.
Thế lực đạo thống khắp nơi phụng mệnh tử thủ tại đê đập, dùng mạng của mình để chống cự sinh linh hắc ám.
Cao tầng Chính Nhất Minh sau lưng cầu hòa với sinh linh hắc ám, muốn vứt bỏ bọn họ, cắt nhường địa bàn.
Sự thật này khiến người ta sợ run.
Cảm xúc tuyệt vọng, phẫn nộ tràn ngập con đê. Tất cả mọi người đều đánh mất chí khí và chiến ý. Đào vong vào lúc này thì có thể trốn đi đâu được chứ?
Một khi con đê bị công phá, thế lực đạo thống phía sau bọn họ liệu có may mắn thoát khỏi? Thân tộc bằng hữu của bọn họ, vợ con của bọn họ, sư trưởng đồng môn của bọn họ còn có thể sống sót hay không?
Nếu bọn họ đào vong, lui về sau nửa bước, ai sẽ là người bảo vệ những người sau lưng chứ?
“Các ngươi mau trở lại Tà Nguyệt Tông đi. Tông chủ đang thương lượng kế hoạch truyền lửa với tất cả trưởng lão. Truyền thừa Tà Nguyệt Tông chúng ta muốn tiếp tục kéo dài, nhất định phải bảo tồn tân hỏa. Các ngươi đều là hy vọng tương lai của tông môn, còn có tương lai xán lạn phía trước, đừng nên chết ở đây.”
Chu trưởng lão nhìn đám người Cố Tiên Nhi, Lam Hân, trầm giọng lên tiếng.
Ông rất có ấn tượng đối với Cố Tiên Nhi. Mặc dù tiểu nha đầu này bị cho rằng nhiễm phải thứ xui xẻo, nhưng thiên phú kiếm đạo trác tuyệt, khiến cho ông sinh lòng yêu tài.
Hiện tại tông môn đột nhiên lâm nạn, tao ngộ kiếp nạn, cũng chỉ có thể là thiên ý, mệnh trung chú định có kiếp nạn này.
Ông không hy vọng hạt giống kiếm đạo lại chết ở đây.
Lẽ ra nàng đã có thể tỏa sáng trong thiên địa rộng lớn hơn, giương cánh bay lượn, viết nên huy hoàng
Còn có đệ tử còn lại của Tà Nguyệt Tông, tình cảnh bọn họ như vậy mà còn có thể chống đến hiện tại, đủ để nói rõ bọn họ rất ưu tú.
“Hắc triều lại sắp đến rồi.”
“Các ngươi đi nhanh đi, tương lai Tà Nguyệt Tông đều dựa hết vào các ngươi.”
Chu trưởng lão quay người, không nói thêm câu nào, dựa kiếm lạnh lẽo nhìn ra vũ trụ xa xa. Một kiếm hoành không, một khe hở thời không xuất hiện.
Đồng thời, ông còn tiến lên một bước, kiếm quang huy hoàng quét tới. Sinh linh hắc ám mãnh liệt đằng xa lập tức bị dẹp yên, một khu vực chân không xuất hiện.
Khe hở thời không không ngừng được mở rộng, ở đó hình thành một cánh cửa. Tay áo rộng lớn của ông hất lên, trong nháy mắt đưa rất nhiều người tu hành và sinh linh vào trong.
“Chu trưởng lão…”
Thân ảnh đám người Cố Tiên Nhi, Lam Hân nhanh chóng biến mất bên trong cánh cửa. Nhìn bóng Chu trưởng lão càng lúc càng mơ hồ, trong lòng các nàng đều cảm thấy bi thương.
Chu trưởng lão ngày thường kiệm lời ít nói, trầm mặc nghiêm túc. Mặc dù ông ngưỡng mộ theo đuổi sư tôn của Lam Hân nhưng trước giờ vẫn không được đáp lại.
Cho dù là thế, ông chưa bao giờ lên tiếng nói bất cứ điều gì, vẫn luôn dùng hành động của mình bảo vệ Trần Nghi trưởng lão.
Sau khi biết được Trần Nghi trưởng lão đã chết ở Phạt Thiên Minh, ông vẫn giữ vững tình cảm của mình, che chở cho đệ tử của Trần Nghi và đám người Tà Nguyệt Tông.
Một bên khác của con đê, tế đàn huyết sắc càng lúc càng ngưng thực, đồng thời càng lúc càng cao lớn, giống như bao phủ toàn bộ vũ trụ.
Sương mù màu đen ngập trời, vô biên vô hạn, còn muốn mãnh liệt hơn so với trước đó.
Gương mặt của Chu trưởng lão vẫn lãnh đạm, hoành không dậm chân tiến lên mấy bước, đánh ra đạo kiếm tích lũy vô số năm.
Theo một tiếng quát, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ngân vang chín tầng trời, kiếm khí vô biên hàng trăm triệu sợi, tràn ngập tinh vực vũ trụ, hạo đãng vô biên.
“Khí chư thiên đung đưa, đạo nhật thịnh vượng.”
Một tiếng gầm thanh thúy vang vọng giữa chư thiên hoàn vũ. Ông nhanh chân bước về phía trước, thế kiếm trong tay không thể đỡ, phóng vào bên trong sương mù màu đen vô biên, như muốn xé rách mọi thứ.
Bên trong sương mù nồng đậm đến cực hạn, Ô Ương mặc chiến y minh thiết lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ búi tóc nha hoàn, cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh như lá sen che lấy sương mù màu đen vô biên trên đầu.
“Nhân đạo mờ mịt, tiên đạo mênh mông, quỷ đạo nhạc hề. Nhân sinh môn, tiên đạo quý sinh, quỷ đạo quý chung.”
Dưới ô giấy dầu, một nữ nhân duyên dáng và tao nhã giống như đến từ vùng sông nước Giang Nam, ánh mắt đẹp khẽ cong, đôi môi đỏ kiều diễm khẽ mở, nhẹ nhàng ngâm một tiếng. Hết chương 3410.



Bạn cần đăng nhập để bình luận