Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 969: Khí vận chi tử đi trộm mộ

Chương 969: Khí vận chi tử đi trộm mộ

"Tỉnh rồi à?"

Một bên khác, trong sơn động tối tăm và ẩm ướt, một người thanh niên từ từ tỉnh lại.

Nhưng sự đau đớn trên người khiến sắc mặt hắn trắng bệch, vẫn luôn hít khí lạnh, thiếu chút lại đau ngất đi.

Hắc bào lão giả khí tức uể oải đang xếp bằng ở một bên, khí đen trên lượn lờ, dường như là đang chữa thương.

Nghe được động tĩnh, lão giả mở to mắt, thản nhiên hỏi một câu.

"Tiền bối, chúng ta trốn thoát rồi sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Giang Thần, hắn đã thành công chạy ra Tử Sơn.

Giang Thần dò xét hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt.

Một màn cuối cùng trong đầu chính là Cố Trường Ca lạnh lùng đánh một chưởng về phía hắn, mà tại thời khắc hắn tuyệt vọng nhất thì hắc bào tiền bối kéo thân thể bị trọng thương giải cứu hắn.

Nhưng cái này khiến cho thương thế của hắc bào tiền bối thương càng nặng hơn, cơ thể cũng kém chút nữa nổ tung.

"Trốn ra được, nhưng mà một chưởng của Cố Trường Ca quá mạnh, cho dù có lão phu che chở thì ngươi suýt nữa cũng bị dư chấn đánh chết."

"Có điều Cố Trường Ca dường như là coi khinh ngươi, nếu không thì lão phu cũng cứu không được ngươi."

"Ngươi cũng mạng lớn, đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan rồi lại trở về."

Hắc bào lão giả thản nhiên nói, trông sắc mặt cũng không tốt hơn Giang Thần là bao.

Giang Thần nghe vậy lòng còn sợ hãi, sau đó cười khổ nói, "Tiền bối lại cứu ta một mạng, đại ân đại đức không gì để báo đáp."

Lúc này hắn mới phát hiện thân thể của mình bị tổn thương rất nặng, xương cốt bị đứt gãy không ít.

Chỉ cần mở miệng nói thì ngũ tạng lục phủ đều đau đớn, giống như bị ai đó xé rách.

Cũng may có hắc bào lão giả cứu hắn, nếu chịu một chưởng kia thì hắn chắc chắn sẽ hóa thành một vũng máu, hình thần câu diệt.

Vừa nghĩ tới việc này, trên mặt Giang Thần lại lộ ra khắc cốt hận ý.

"Ngươi đừng nói những thứ vô dụng này nữa! Nếu như ngươi chịu nghe lão phu sớm một chút thì làm sao lại rơi vào hoàn cảnh này?"

Hắc bào lão giả lạnh lùng cười một tiếng.

"Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Hiện tại, Giang Thần đã hoàn toàn coi hắc bào lão giả là người có thể tín nhiệm, ba lần bốn lượt cứu mạng hắn, không chỉ đắc tội Cố Trường Ca, cho dù là đến tình trạng như bây giờ mà đối phương vẫn chưa từng vứt bỏ hắn.

Những việc này còn chưa đủ làm cho hắn tín nhiệm sao?

"Nên làm cái gì? Đương nhiên là thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích, lão phu thấy năng lực của ngươi dường như rất có tạo nghệ đối với các loại địa hình sông núi, rất thích hợp xuống mộ phần trộm mộ…"

Hắc bào lão giả quan sát Giang Thần vài lần, bỗng nhiên sờ cằm nói.

"Xuống mộ phần trộm mộ?"

Giang Thần hơi biến sắc, vừa nghe đã biết đây không phải chuyện gì tốt, nhưng bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác.

Sau khi đắc tội Cố Trường Ca, Thượng Giới lớn như vậy sẽ không còn có chỗ cho hắn dung thân nữa.

Từ nay về sau, hắn chỉ có thể là một con chuột chạy qua đường trong bóng đêm.

Giang Thần nghĩ tới những thứ này, trở nên yên lặng, cuối cùng cắn răng nói, "Ta nghe tiền bối, chỉ cần có thể làm ta mạnh lên, muốn ta làm cái gì cũng được!"

Hắc bào lão giả lộ ra vẻ vui mừng, nói, "Ngươi đừng quá lo lắng, thật ra thì xuống mộ phần trộm mộ không âm u như ngươi nghĩ. Ngươi phải biết rằng, vật bồi táng của rất nhiều tu sĩ sau khi chết đều có giá trị liên thành, nếu như ngươi may mắn tìm được mộ phần của Thành đạo giả, như vậy chỉ cần một giây thôi là có thể nghịch chuyển thế cục bây giờ."

Nghe hắc bào lão giả nói như vậy, Giang Thần suy tư một hồi rồi gật đầu, có vẻ việc này cũng không phải khó tiếp thu đến thế.

"Tiểu Thần tử, ngươi không thể đáp ứng hắn! Tương lai ngươi là người tái tạo huy hoàng của Tiên Cung, làm sao có thể đi làm một tên trộm mộ được …."

Giọng nói lo lắng của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh vang lên trong thức hải của Giang Thần, nó đang cố gắng khuyên bảo hắn.

Nhưng Giang Thần mặc kệ nó, sau khi hắn rõ ràng sự tàn khốc của thế giới này, đối với hắn mà nói, thực lực mới là thứ trọng yếu nhất.

Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh dường như vẫn còn thói quen cuộc sống trước kia, luôn quá tự cho là đúng với mọi việc.

Sau khi ăn hành vài lần, Giang Thần cũng hiểu rõ một đạo lý, rất nhiều chuyện không thể nghe theo nó.

Sau đó, Giang Thần rời khỏi cùng với hắc bào lão giả, chính thức bắt đầu bước lên con đường trộm mộ.

Dưới sự cố ý dẫn đạo của Cố Trường Ca, vị khí vận chi tử Giang Thần này đã phát triển càng lúc càng sai lệch, mà bản thân hắn lại hoàn toàn không hay biết gì cả.

***

"Đây chính là Vọng Nguyệt Tiên thú? So sánh với hình thể khổng lồ như tinh hà trong lời đồn thì quả là… chênh lệch rất xa, không biết sau khi trưởng thành có thể biến thành như thế không nữa?"

"Đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy Vọng Nguyệt Tiên thú."

"Năm đó Thượng Giới lớn như vậy cũng chỉ Tiên Cung có được một con, như vậy xem ra, nó hẳn là dòng dõi của con Vọng Nguyệt Tiên thú kia?"

Giờ phút này, ở Trường Sinh Cố gia.

Trong một cung điện to lớn hào hùng, cao khoảng trăm trượng.

Rất nhiều lão giả vây quanh nhìn chằm chằm vào tiên ngọc đạo đài ở chính giữa, trong ánh mắt hiện lên sự hiếu kì, nghi ngờ, dò xét, vân vân….

Bên trong tiên ngọc đạo đài có tiên vụ mờ mịt, vô cùng mênh mông, thải hà chảy xuôi, có thể thấy được sao trời mỹ lệ xen lẫn ở trong đó.

Thân hình của Tiểu Vọng Nguyệt thoạt nhìn như là Hiểu Nguyệt trắng noãn, rất là xinh đẹp và thon dài.

Nó có một đôi mắt to và thanh tịnh giống như lưu ly, phần đuôi có một bộ phận trong suốt.

Giờ phút này bị mọi người vây xem, nó dường như cũng không sợ hãi, trong mắt lộ ra sự tò mò, đánh giá đám người đang nhìn mình.

Hết chương 969.
Bạn cần đăng nhập để bình luận