Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3567. Tổ địa dị biến



Chương 3567. Tổ địa dị biến




Khi lão giả tỉnh lại, chỗ sâu Cố tộc lại xuất hiện mấy luồng khí tức cực kỳ cường hoành. Từng luồng hồng quang từ cung điện trong các ngọn núi lướt đến nơi này.
Hoặc lão giả, hoặc lão ẩu, hoặc gương mặt trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, hoặc nữ nhân phong hoa tuyệt đại nhưng trên người mỗi người đều toát lên khí tức tang thương cổ xưa, không trẻ trung như vẻ bề ngoài.
“Vừa rồi tổ từ quả nhiên chấn động…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một số người xuất hiện từ thời không khác, cùng nhau rơi xuống đỉnh núi. Từ ánh mắt của bọn họ nhìn lại, có thể thấy được chỗ sâu trong Cố tộc đang bị sương mù vô tận bao phủ, hình như có một luồng vĩ lực đang cuộn trào. Địa thế nơi đó còn nguy nga hơn so với bất kỳ một sơn mạch nào, giống như cao nguyên vậy.
Cao nguyên vắt ngang sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy một từ đường cổ xưa tọa lạc, giống như đang quan sát chư thiên hoàn vũ, khí tức chí cao tràn ngập, thác nước hỗn độn như biển rũ xuống, ép thời không chung quanh phải vặn vẹo.
Đồng thời, nơi đó giống như đầu nguồn sinh mệnh của hết thảy chư thiên. Cho dù tử khí nồng đậm có tràn ngập, ngươi vẫn cảm nhận được sinh cơ đang dựng dục.
Khí tức này vượt qua bất kỳ một tồn tại Tổ Đạo cảnh nào. Cho dù là nhân vật đã vượt qua chín lần Thiên Suy Kiếp, tiếp cận cấp Lộ Tận, sau khi đến đó vẫn bị ép đến cột sống đổ sụp, không cách nào tiến thêm nửa bước.
Ông!
Hư không liên tiếp vặn vẹo, có gợn sóng khuếch tán, lại có mấy bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, nhìn về phía tất cả mọi người.
“Tại sao vừa rồi tổ từ lại chấn động? Chẳng lẽ viễn tổ quay về?”
Có người trầm giọng hỏi, ánh mắt sáng chói, giống như có mặt trời đang diễn hóa trong ánh mắt.
“Không thể xác định nhưng tổ từ không thể vô duyên vô cớ chấn động như vậy. Nhất định là có chuyện phát sinh.”
Lão giả mặc trường bào màu xám trắng lên tiếng, giọng nói khó nén sự kích động. Lão chính là người đã tỉnh lại trong đống cỏ dại trên đỉnh núi.
“Xin ra mắt ngũ tổ.”
Lúc này, một đám tộc nhân Cố tộc bên cạnh mới nhìn thấy rõ gương mặt của lão giả. Tất cả vội vàng cung kính hành lễ.
Tuy nhiên, ngũ tổ Cố tộc không còn tâm trí để ý mọi người. Lão nhìn qua nơi đó, cả người bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, râu trên mặt cũng run theo.
Bên trong từ đường thờ phụng quan tài viễn tổ Cố tộc, đệ tử Cố tộc lịch đại đều đến đây dập đầu tế bái.
Khi bọn họ còn trẻ, bọn họ đã từ miệng của bậc cha chú nghe đủ loại truyền thuyết liên quan đến viễn tổ, ai nấy đều sùng kính, cảm giác vinh dự lây.
Đối với một đám lão tổ Cố tộc mà nói, viễn tổ là một tồn tại có ý nghĩa đối với toàn bộ Cố tộc.
Trong cuộc hạo kiếp năm đó, viễn tổ vì che chở cho thương sinh mà chết đi. Cố tộc vẫn luôn tìm đủ loại cách phục sinh viễn tổ.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lão tổ Cố tộc đã dẫn đầu tộc nhân đến địa khu chân giới các nơi, tìm di trạch chân linh của viễn tổ tiêu tán giữa thiên địa.
Vô số năm trôi qua, tổ từ vốn yên tĩnh đột nhiên chấn động, điều này làm sao mà không khiến cho trên dưới Cố tộc reo hò.
“Tổ từ không có khả năng vô duyên vô cớ chấn động như thế, nhất định là có nguyên nhân nào đó…”
Ngũ tổ Cố tộc ổn định lại tâm trạng kích động của mình, thần quang lấp lóe trong ánh mắt, đảo qua tổ từ. Tuy nhiên, do tính chất đặc biệt nơi đó, khó mà nhìn thấu sương mù hỗn độn bao phủ, không biết bên trong tổ từ phát sinh dị biến gì.
Lão thở sâu, dường như đã quyết định điều gì đó: “Tổ từ phát sinh biến hóa trước nay chưa từng có. Ta không thể bỏ qua thời cơ như vậy. Thiên cơ lóe lên rồi biến mất. Dựa vào sức của một mình ta, đoán chừng rất khó thôi diễn mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
Đã có quyết đoán, lão không do dự nữa, áo bào không gió mà động, khí tức thật lớn giống như hung thú thái cổ ngủ say vạn năm thức tỉnh, đột nhiên quét sạch toàn bộ cửu trọng thiên.
Một khắc này, màn trời vũ trụ đen nhánh bị một luồng ánh sáng vĩnh hằng đảo qua, phô thiên cái địa, ngay cả mỗi một trọng thiên giới chướng đều trở nên trong suốt rõ ràng.
Toàn bộ sinh linh và người tu hành trong cửu trọng thiên, bất luận tồn tại nào, lúc này đều có cảm giác cả người phát lạnh, giống như có một tồn tại đáng sợ nào đó đảo qua.
Ngay cả Vĩnh Sinh Đạo Quân đang ngồi bên trong Phúc Thiên Giáo, lông mày không tự chủ được cau lại một cái. Tuy gương mặt khó coi lẫn tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại.
“Ngũ tổ, đây là…”
Một đám tộc nhân Cố tộc kinh hãi, chấn động.
Sau một khắc, bên trong Cố tộc, một mộ huyệt được chôn dưới chân núi mở ra, một bóng người mờ ảo bước đến bên cạnh ngũ tổ Cố tộc.
“Lão ngũ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Người này lên tiếng hỏi, ánh mắt tang thương cổ xưa, tuổi tác nhìn còn già hơn ngũ tổ Cố tộc, không biết đã ngủ say bao lâu.
Tộc nhân Cố tộc thậm chí còn không nhận ra được người kia là ai, rốt cuộc là vị lão tổ nào.
Nhưng tồn tại có thể gọi ngũ tổ là lão ngũ, bối phận và thực lực tuyệt đối cao hơn ngũ tổ.
“Đây là…”
Sau một khắc, không đợi ngũ tổ Cố tộc lên tiếng, bóng người này nhướng mày, dường như cảm ứng được điều gì đó, toàn thân chấn động, không thể tin nổi.
Ngũ tổ Cố tộc không lên tiếng. Mắt lão nhắm lại, dường như đang cảm ứng điều gì đó. Hết chương 3567.



Bạn cần đăng nhập để bình luận