Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1642: Đến từ Thiên Ngoại

Chương 1642: Đến từ Thiên Ngoại

"Nhỏ bé không đáng kể?"

Tuyên Điệp công chúa cảm thấy miệng mình hơi đắng chát, chỉ là sức mạnh nhỏ bé không đáng kể, thế mà bọn hắn cũng không thể chống lại.

Điều này đúng là khiến cho người ta tuyệt vọng.

"Công chúa!"

Lúc này có tiếng gọi như xé rách không khí truyền đến từ nơi xa. Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng tới gần, bọn hắn hạ xuống từ trời cao, trên mặt tràn đầy sự lo lắng bất an.

A Thanh nhìn thấy thực lực của người chạy tới kia khoảng chừng Đệ Bát cảnh, chính là một vị được hoàng thất cung phụng của Nam Minh hoàng triều,. Thực lực của những người còn lại cũng đến đệ lục cảnh, trong đó còn có không ít tuổi trẻ nam nữ đi theo, trên tay áo có ký hiệu Kiếm Nhai.

Nam Minh hoàng triều chính là quốc gia cường đại nhất trong những nhánh thế lực tại Kiếm Nhai, xảy ra chuyện lớn như Nam Hoang thành bị phá, Kiếm Nhai không thể nào không điều đệ tử đến đây.

Kiếm Nhai hoàn toàn xứng đáng là bá chủ của toàn bộ Nam Hoang châu.

Hiện tại Kiếm Nhai chi chủ chính là Tuyết Kiếm Tiên được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Nam Hoang châu, Tuyên Điệp công chúa là đệ tử nhập thất của nàng.

"Trần cung phụng?"

Nhóm Tuyên Điệp công chúa nhìn thấy vị cường giả Đệ Bát cảnh kia thì cũng thở phào một hơi thật dài.

Chắc là sau khi Hoàng chủ của Nam Minh hoàng triều biết được tin Nam Hoang thành bị phá thì đã lập tức điều động vị Trần cung phụng này đến cứu bọn họ.

"Công chúa, ngài không sao là tốt rồi." Trần cung phụng thấy Tuyên Điệp công chúa bình yên vô sự thì đã hoàn toàn yên tâm.

"Tuyên Điệp sư muội không sao thì tốt." Những đệ tử của Kiếm Nhai đi theo sau Trần cung phụng cũng lao tới với vẻ mặt lo lắng.

"A, vị này không phải là A Thanh cô nương sao?"

Bỗng nhiên có người kinh ngạc nhận ra người tới là thiếu nữ A Thanh.

Nàng là một trong những tuổi trẻ tứ kiệt của Kiếm Huyền đại thế giới, có rất nhiều tuổi trẻ đồng lứa đã từng thua dưới kiếm của nàng.

Hơn nữa phụ thân của nàng còn là một vị ẩn thế Lục Địa Kiếm Tiên, thực lực siêu việt, đủ để bễ nghễ thiên hạ!

Không phải nghe nói nàng đã bước vào đạo khe hở thiên ngoại kia để tìm kiếm tung tích của phụ thân mình rồi ư, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Trong lòng bọn hắn đều nảy sinh thắc mắc, cũng có sự ngờ vực không thể giải thích.

"Công chúa, hai vị này là?"

Vị Trần cung phụng Đệ Bát cảnh này nhìn hai người Cố Trường Ca và A Đại mang sắc mặt thờ ơ bên cạnh, trong lòng hắn giật nảy, không nhịn được hỏi.

Trong cảm nhận của hắn, nam tử trẻ tuổi đang mỉm cười này cứ như một mảnh không gian thâm sâu rộng lớn và không sao lường được vậy, tràn ngập khí tức khiến hắn phải run sợ.

Thậm chí loại cảm giác còn lớn hơn so với lúc hắn đối mắt với vị Tuyết Kiếm Tiên kia trước đây.

Hắn không dám coi nhẹ, trong lòng dâng lên một vạn phần cẩn thận và đề phòng.

"Vị này là Cố công tử, vừa rồi hắn đã cứu chúng ta một mạng. Nếu không phải có hắn thì e rằng chúng ta đã bị tên Vực Ngoại Thiên Ma kia giết chết giống như nguyên lão rồi."

Tuyên Điệp công chúa mở miệng giải thích, nàng thuật lời y nguyên những gì A Thanh vừa nói, giới thiệu sơ lược rồi thôi.

"Gì cơ? Nguyên lão chết rồi?"

Đám Trần cung phụng cực kỳ kinh hãi, sau đó mặt lộ vẻ buồn bã. Vậy mà một vị cường giả Đệ Thất cảnh đã bị giết chết trước khi bọn hắn chạy đến nơi.

Xem ra nhóm Tuyên Điệp công chúa có thể sống sót hoàn toàn chỉ là vì may mắn, nghĩ tới đây bọn họ vô cùng hoảng sợ.

Nếu như không có Cố Trường Ca xuất thủ tương trợ, e rằng lúc bọn họ chạy tới, Tuyên Điệp công chúa đã hóa thành một đống thi cốt rồi.

"Đa tạ vị công tử này đã ra tay cứu mạng, chờ đến khi trở về Hoàng đô, nhất định bệ hạ sẽ cảm tạ ngươi."

Trần cung phụng cũng không biết lai lịch của Cố Trường Ca, hắn lập tức chắp tay nói với vẻ vô cùng tôn kính.

"Tiện tay mà thôi, không cần như thế." Cố Trường Ca cũng chỉ mỉm cười.

"Vị công tử này mới chừng ấy tuổi vậy mà thực lực lại sâu không lường được, không biết sư thừa là?"

Trong mắt của một đệ tử Kiếm Nhai có vóc người cao lớn lộ ra mấy phần hiếu kỳ, không nhịn được mở miệng hỏi.

Bọn hắn cảm thấy kỳ thực tuổi tác của Cố Trường Ca không khác bọn hắn là bao nhưng lại có thể ép lui một tồn tại có thể dễ dàng giết chết cường giả Đệ Thất cảnh, hiển nhiên là có tu vi Đệ Bát cảnh hay thậm chí là trên cả thế.

Cho nên bọn hắn rất tò mò lai lịch và sư thừa của Cố Trường Ca.

Nghe thấy câu hỏi này, Tuyên Điệp công chúa nhíu mày. Mái tóc bay nhẹ, da thịt mềm mại trắng như tuyết, đôi mắt đẹp trên khuôn mặt trái xoan có ẩn chứa linh khí, thanh tân thoát tục.

Nàng có chút muốn nói lại thôi, không biết nên kể cho mọi người biết Cố Trường Ca cũng đến từ thiên ngoại như thế nào.

Nhưng đúng lúc nàng định lên tiếng giải thích, Cố Trường Ca lại khẽ cười đáp: "Tại hạ đến từ thiên ngoại, còn về sư thừa thì rất khó nói rõ, dù sao ta học cũng hơi hỗn tạp."

"Cái gì?"

"Đến từ thiên ngoại?"

Nghe vậy, mặc kệ là đệ tử của Kiếm Nhai vừa hỏi thăm kia hay là Trần cung phụng thì cũng đều cứng đờ cả ra, vẻ mặt có hơi ngơ ngẩn.

Sau khi phản ứng lại, một luồng khí lạnh cuốn tới từ thiên linh cái khiến sắc mặt bọn hắn kịch biến, nhìn về phía Cố Trường Ca với vẻ sợ hãi và khó tin.

"Thiên ngoại?" Gương mặt của mấy vị đệ tử Kiếm Nhai trắng nhợt, giọng nói cũng run lẩy bẩy, không kìm nổi lui về phía sau.

Trần cung phụng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca với vẻ cực kỳ dè chừng, vừa như cố ý vừa như vô tình chắn trước người Tuyên Điệp công chúa.

Hết chương 1642.
Bạn cần đăng nhập để bình luận