Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1357: Không biết có còn ngăn được không?

Chương 1357: Không biết có còn ngăn được không?

Gào!

Gào! Gào!

Mà lúc này, trước Thiên Lộc thành đã có mấy vị Thành Đạo giả Thượng Giới ra tay, đến từ Thái Cổ tộc đàn.

"Đã trải qua vô số năm, không biết đại trận của Thiên Lộc thành có thể ngăn trở chúng ta lần nữa không đây?"

Bọn hắn thi triển thần thông thuật pháp cực kì khủng bố, thiên địa lập tức mờ đi, sau đó là gió lốc màu máu vô tận cuốn tới.

Năng lượng kinh khủng ngập trời khó mà tưởng tượng chìm nổi tại đó giống như là một mảnh hải dương.

Trong gió lốc có đủ loại sinh linh xuất hiện, dáng người to cao không có giới hạn, cả người đều là huyết hồng phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa.

Có Thao Thiết, Cùng Kỳ, Tất Phương, Thần Hống, thậm chí ngay cả Chân Long, Tiên Hoàng, Chu Tước, Kỳ Lân…..

Loại cảnh tượng này khiến cho Chí Tôn sợ hãi, Thành Đạo giả biến sắc.

Tất cả Thái Cổ đại hung giống như là sống lại, ở trong gió lốc màu máu ngửa đầu gào thét, giết ra thanh thế mênh mông kinh khủng cả thế gian.

Vũ trụ nơi đây tựa như nổ tung, thiên địa đảo lộn, tất cả nhật nguyệt sao trời cũng hóa thành bột mịn.

Tinh hải tán lạc, tinh hà khô kiệt.

Vẻ mặt của toàn bộ sinh linh và tu sĩ trong Thiên Lộc thành đều trắng bệch, sợ hãi và lo lắng kết giới bên ngoài Thiên Lộc thành sẽ không ngăn được loại uy thế này.

"Không cần lo lắng, đại trận giới ta có thể ngăn cản uy lực của Chân Tiên, chỉ là mấy tôn Thành Đạo giả mà thôi, có thể công chứ không thể phá."

Thành Đạo giả của các đại tộc quần sắc mặt nghiêm nghị, củng cố lòng quân phe mình, giọng nói truyền đi khắp nơi, ẩn chứa một loại lực lượng trấn an.

Oanh!!!

Ngay sau đó, gió lốc màu máu rơi xuống, vô số hung thú gào thét xông đến như muốn bao phủ tất cả.

Đây là cảnh tượng khi thiên địa tức giận gây ra, muốn cùng nhau xông tới đại trận trước Thiên Lộc thành.

Nhưng ở trên mặt trận pháp kết giới lại có ánh sáng mênh mông hiển hiện, đó là các đạo phù văn cổ xưa, tạo lên một loại lực lượng vô thượng.

Nháy mắt các phù văn bộc phát như nước lũ, hội tụ thành một chùm sáng giết về phía trước, muốn hủy diệt những ảo ảnh của các thái cổ đại hung kia.

Oanh!!

Thiên địa lập tức trắng xóa vì bị ảnh hưởng bởi lực lượng khổng lồ này, ngay cả thời không cũng trở nên hỗn loạn.

Tất cả năng lượng đều vỡ vụn, sao trời hóa thành tro bụi, cuối cùng bay đến vũ trụ biên hoang xa xôi.

Mọi người bên Bát Hoang Thập Vực đều trở nên trầm mặc, sắc mặt trắng bệch nhìn một kích này, tâm thần không khỏi run rẩy, cảm thấy một loại đại thế không thể địch lại.

Nhất là tu sĩ và sinh linh đứng trên tường thành, càng sợ hãi không thôi.

Bọn hắn nhìn thấy đại quân đông nghìn nghịt kinh dị hơn dòng lũ ở phía xa đánh tới, che lấp thiên địa không sót chỗ nào.

Ở trong đó có Vạn tộc với số lượng đếm không xuể, cầm thiên đao màu đen, chiến kích và các loại binh khí khác trong tay, còn có chiến tranh cự thú, xiềng xích quấn quanh sơn mạch, cơ thể lớn hơn cả sao trời.

Bọn chúng được Chí Tôn điều khiển, há miệng gầm thét, mây đen vô tận bao phủ toàn bộ thiên địa.

Ầm ầm!!!

Bầu trời Thiên Lộc thành nháy mắt tối sầm lại, các ngôi sao đều bị bao phủ phát ra âm thanh vỡ nát.

Đây vốn là tường thành để cân bằng với vũ trụ, nhưng giờ đây lại bị mây chèn ép.

Vô số ngôi sao ở xung quanh vũ trụ bởi vì lực lượng đó mà đều bị ảnh hưởng, chúng nó nhanh chóng truyền đến lực lượng khủng bố.

Nhưng hiện giờ bức tường lại run rẩy không ngừng, từng đạo phù văn sáng lên rồi lại bị ma diệt.

Ông!!

Thành Đạo giả Thượng Giới ra tay muốn công phá trận pháp thủ hộ Thiên Lộc thành, loại dao động này chỉ cách phong ấn tản ra cũng khiến đám Chí Tôn sợ hãi.

Chớ nói chi là sinh linh và tu sĩ bình thường, tất cả đã sớm không kiên trì nổi, thần hồn run rẩy, sắp ngã sấp xuống đất.

Trong sương mù cuồn cuộn kia, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy hình bóng mơ hồ được phù văn vô tận bao phủ.

"Đây vốn là thứ con người không thể địch lại được!" Trong lòng tất cả thiên kiêu trẻ tuổi không khỏi sinh ra ý niệm quỳ xuống, run sợ dập đầu cúi lạy với hình bóng nơi đó.

Loại cảm giác này giống như là sâu kiến đối mặt với chân long, hoàn toàn là cấp độ không thể với tới.

Cuối cùng ánh sáng nơi đây lắng xuống, dao động cũng dừng lại, nhưng thiên địa lại giống như thật sự nổ tung, suýt nữa phá thành mảnh nhỏ.

Mấy vị Chí Cường giả ra tay kia đứng sừng sững trên thiên khung, pháp thân quá mức kinh khủng, hào quang hừng hực, lúc này tất cả đều đã dừng tay.

Vừa rồi bọn hắn chỉ là thăm dò một phen, muốn biết đại trận của Thiên Lộc thành còn có thể chống cự bao lâu.

"Xem ra đại trận này vẫn là cái mai rùa kia, nếu như bây giờ đại quân giới ta đánh tới, tất cả chống cự đều sẽ hóa thành mây khói."

Bọn hắn nở nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt trông rất già nua lại có rất trẻ trung, nhưng khó mà tre đậy sự tang thương, khí huyết cuồn cuộn giống như lò nung lớn của vũ trụ.

"Xem ra đại trận của bọn hắn không thể chống cự được lâu nữa, dù sao năng lượng cần phải duy trì cuối cùng cũng sẽ hao hết."

"Thời điểm kết giới này bị công phá, thì cũng chính là lúc Bát Hoang Thập Vực bại trận."

Không ít thiên kiêu trẻ tuổi Thượng Giới đều tận mắt nhìn thấy trận chiến tàn khốc này.

Đám người Lục Quan Vương, Thiên Hoàng Nữ, Thiên Yêu quân chủ, Kim Thiền Phật Tử đều lộ ra thần sắc nghiêm nghị, nhưng ai nấy vẫn cảm thấy loại đại trận này chỉ là vật ngoài thân.

Nếu Bát Hoang Thập Vực thật sự tính dựa vào dạng đại trận này để chống cự Thượng Giới, vậy cũng quá ngây thơ rồi.

Cuối cùng, ánh mắt của bọn hắn đều dừng ở trên đám người Cố Trường Ca.

Bây giờ người quyết định chiến cuộc chính là Thành Đạo giả, đại quân khác chỉ là chờ sau khi Thiên Lộc thành bị phá rồi công sát vào trong.

Bát Hoang Thập Vực sẽ không điều động đại quân ra khỏi thành vào thời điểm này, đó không phải là lựa chọn sáng suốt.

Hết chương 1357.
Bạn cần đăng nhập để bình luận