Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 856: Hai ta không oán không thù

Chương 856: Hai ta không oán không thù

"Cố Trường Ca…. Ta và ngươi không chết không thôi!"

Tử Dương Thiên Quân không khỏi phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay nắm chặt lại, xương tay trắng bệch.

Sau đó, hắn chú ý tới hoàn cảnh hiện tại của mình, khuôn mặt càng trầm như nước, tiếp theo hắn ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Hắn cảm giác mình đã mơ thấy một giấc mơ rất dài.

Hắn trở thành một cô hồn dã quỷ lượn lờ trong thiên địa, cuối cùng không biết làm sao nhìn thấy sơn môn rách rưới đổ sụp.

Hắn nhìn thấy Tử Phủ bị ngọn lửa nuốt chửng, hóa thành tro tàn.

Cũng nhìn thấy Tần Vô Nhai đại sư huynh, Đạo Tiên tiểu sư muội, thần sắc của bọn hắn tràn đầy hoảng sợ, máu me khắp người, dường như muốn nói gì đó với hắn.

Nhưng đến cuối cùng hắn cũng không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Ánh lửa đã nuốt chửng tất cả.

Sau đó, hắn đã bị cơn đau làm bừng tỉnh, những gì nhìn thấy trong mộng đều là máu me đầm đìa.

Tử Dương Thiên Quân cảm thấy đó chính là tương lai mà hắn sắp gặp phải.

Sư môn của hắn, bạn bè thân thích đều phải hứng chịu thủ đoạn thâm độc của Cố Trường Ca, không một ai may mắn thoát khỏi.

Chuyện này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, căm hận muốn điên, nhưng hắn lại rất đau khổ vì bản thân nhỏ bé, không có lực lượng, cảm thấy vô cùng bất an!

"Tỉnh?"

Lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, âm thanh này khiến cho sắc mặt của Tử Dương Thiên Quân kịch biến.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, con ngươi co rụt lại, trên mặt tràn đầy sự cừu hận và lạnh lẽo.

"Là ngươi!"

"Cố Trường Ca!"

Hàm răng của Tử Dương Thiên Quân cắn chặt, ba chữ này gần như phun ra từ trong cổ họng, mang theo hận ý và lửa giận ngút trời.

Một người bước ra bóng tối, thân hình của hắn cao lớn, trên khuôn mặt tuấn tú thần nhã mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Tử Dương đạo huynh ngủ có ngon không? Tại sao ta lại cảm giác như ngươi gặp ác mộng."

"Hẳn là làm chuyện trái với lương tâm nhiều cho nên đi ngủ cũng chưa chắc được an ổn."

Cố Trường Ca tùy ý cười một tiếng, cai ngục thấy vậy, vội vàng đem một băng ghế đá đến, đặt ở sau lưng hắn.

Nghe vậy, thần sắc của Tử Dương Thiên Quân càng lạnh như băng, hắn không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, tựa như muốn nghiền nát đối phương thành tro.

Nhưng Cố Trường Ca cũng không có ý định ngồi xuống, hắn phất phất tay bảo cai ngục rời đi.

Lúc này, hắn mới ung dung đánh giá trạng thái hiện tại của Tử Dương Thiên Quân.

"Đáng tiếc, so sánh với Tần Vô Nhai đại sư huynh thì ngươi vẫn còn kém rất xa."

Hắn lắc đầu có chút tiếc rẻ.

Nói cho cùng thì Tử Dương Thiên Quân cũng không phải khí vận chi tử, nhiều lắm chỉ xem như người có đại khí vận thôi.

Cho nên Cố Trường Ca không thể phát động quy tắc để điểm khí vận trên người hắn trở về không.

Chuyện này khiến Cố Trường Ca có chút tiếc nuối, mớ rau hẹ này thật tốt nha, quá lãng phí.

Tử Dương Thiên Quân không hiểu ý của Cố Trường Ca, cũng không rõ dụng ý hiện tại của đối phương.

Trong lòng của hắn chỉ có lửa giận và cừu hận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì hắn đã sớm giết chết Cố Trường Ca ngàn vạn lần rồi.

"Cố Trường Ca, ta và ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại muốn hãm hại ta?"

Tử Dương Thiên Quân không khỏi giận dữ quát to.

Cố Trường Ca chỉ mỉm cười, lắc đầu nói, "Tử Dương đạo huynh đừng nói như vậy chứ! Rõ ràng là ngươi muốn đối phó ta, cái gì là hai ta không oán không thù?"

Dứt lời, trong bàn tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một thứ óng ánh sáng long lanh, ngay cả cốt nhục trong đó cũng rõ ràng, một sợi sương mù màu tía lượn lờ chung quanh bên trong, vô cùng huyền diệu, giống như có thể diễn hóa chư thiên vạn giới.

"Hồng Mông đạo cốt…."

Thấy được thứ này, sự lạnh lẽo trên mặt Tử Dương Thiên Quân càng sâu, cả người hắn run lên do phẫn nộ đến cực hạn.

Đây chính là thứ đã làm bạn với hắn từ lúc mới sinh ra.

Hồng Mông rơi xuống từ trên trời, đạo âm tràn ngập, lúc ấy sen vàng nở rộ, cắm rễ hư không, trong phạm vi vạn dặm, hiển thị rõ ràng điềm lành chi cảnh.

Bằng vào Hồng Mông đạo cốt, hắn đã từng quét ngang trấn áp một thời đại, không ai có thể địch lại, cho dù là những quái thai thời đại cổ đại còn sống sót, thức tỉnh thì cũng sẽ bại dưới tay hắn.

Ở thời đại này, nếu không gặp Cố Trường Ca thì làm sao hắn có thể chật vật như vậy chứ?

Cho tới bây giờ, ngay cả Hồng Mông đạo cốt cũng bị hắn đào đi!

Mà sự cường đại thần bí của Hồng Mông đạo cốt thậm chí có thể để cho tu sĩ có lực lượng chưởng khống diễn hóa thế giới.

Cố Trường Ca đánh giá Hồng Mông đạo cốt trong tay, nói thực ra thì thứ này còn không bằng Siêu Thoát Cốt mà hắn đổi với hệ thống.

Chỗ trân quý của Hồng Mông đạo cốt chính là ẩn chứa Hồng Mông đại đạo.

Có thể hóa Hỗn Độn, Thái Sơ, Hỗn Nguyên.

Đương nhiên Tiên Thiên đạo tắc bên trong khối Hồng Mông đạo cốt này cũng không phải hoàn chỉnh, nhiều nhất chỉ có một ít bộ phận hình thức ban đầu mà thôi.

Mục đích hắn lấy ra chỉ vì muốn thăm dò Tiên Đạo Thiên Nhãn của Tử Dương Thiên Quân, xem coi hai thứ này có quan hệ với nhau hay không.

Nhưng ngoại trừ thần sắc phẫn nộ và càng ngày càng lạnh băng thì Tử Dương Thiên Quân đã không còn có phản ứng nào nữa.

"Xem ra không có quan hệ với Hồng Mông đạo cốt."

"Vậy chính là có liên quan tới Hồng Mông Tử Khí rồi."

Hết chương 856.
Bạn cần đăng nhập để bình luận