Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1672: Đào tẩu

Chương 1672: Đào tẩu

Ở vùng đất xa xôi có rất nhiều cổ chiến thuyền đang lơ lửng trên bầu trời, tất cả cường giả của các thế lực đạo thống trên thượng giới đều hội tụ ở đây, ngay cả những tồn tại ở cấp bậc Kẻ thành đạo cũng có mấy người.

Ngoài thân bọn hắn có quanh quẩn sương mù hỗn độn, ánh mắt tựa như Thiên Đao có thể thấy rõ hết thảy.

Nhìn cảnh tượng trên đất Thục tông, mấy Kẻ thành đạo chau mày nói: "Xem ra sự chấn động đó vẫn kinh động đến thiên địa ý chí của thế giới này..."

Lý do bọn hắn không dám dùng chân thân để giáng lâm xuống đó chính là vì kiêng dè thiên địa ý chí của thế giới này, bọn hắn lo sẽ gặp chuyện bất trắc, vẫn lạc tại đây.

Bây giờ cảm nhận được thiên địa ý chí đang hiển hóa, sao bọn hắn có thể không thấy kinh ngạc chấn động cho được.

"Xem ra có liên quan tới Cố Trường Ca rồi. Hiện nay ngoại trừ hắn, trong Kiếm Huyền đại thế giới không ai có thể dẫn động được sự tồn tại như thiên địa ý chí cả..."

"Không biết hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào."

Một vị lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều mở miệng nói. Đám Trưởng công chúa Đại Du là Du Phi Nhã đứng bên cạnh hắn đều đang ngóng nhìn cảnh tượng trên mảnh đất Thục tông.

Mặc dù bọn họ không thể giáng lâm được nữa nhưng chuyện xảy ra trên khắp thập tam châu của Kiếm Huyền đại thế giới vẫn khó thoát khỏi ánh mắt của bọn hắn.

Đối với nhiều sự tồn tại như Kẻ thành đạo mà nói, công chiếm Kiếm Huyền đại thế giới còn lâu mới quan trọng bằng tìm được thế giới bản nguyên của nó.

Ầm ầm!

Vào thời khắc này, ngay phía trên sơn môn Thục tông, đôi huyết mâu kia chậm rãi chuyển động che lấp cả thiên khung.

Từng tấc từng tấc hư không ở chung quanh nứt toạc, để lộ ra bóng đêm sâu thẳm vô biên.

"Chết!"

Nó lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cố Trường Ca, từ trong đó truyền ra một ý chí vĩ đại lạnh băng, dường như muốn bắt đầu thẩm phán kẻ ngỗ nghịch với mình.

Trong thoáng chốc vô số yên hà như máu nở rộ rực rỡ.

Chung quanh con mắt này có đủ loại pháp tắc đan xen, nó phát ra tiếng Thiên Đạo kêu vang, hàng tỷ đạo thần quang xán lạn bộc phát rồi trấn áp xuống người Cố Trường Ca!

"Chỉ là một phần của Thiên Đạo ý chí chứ không phải hoàn chỉnh... Xem ra đúng như suy đoán của ta, cũng không biết có thể tìm được chỗ ẩn thân của thiên địa ý chí thật sự thông qua phần Thiên Đạo ý chí này không."

Trong mắt của Cố Trường Ca ánh lên vẻ nghĩ ngợi. Ngay sau đó thân ảnh hắn vút qua, không gian dưới chân sụp đổ nứt vỡ, khó mà chịu nổi dư chấn bị khuếch tán ra.

Bởi vì dư chấn khi hắn xuất thủ đã vượt quá mức cực hạn mà phương thiên địa này có thể chịu đựng được, bởi vậy ý chí của phương thiên địa này mới có thể thức tỉnh ra tay với kẻ ngỗ nghịch là hắn.

Nhưng mà sức mạnh ở mức độ này vẫn rất khó làm hắn bị thương được.

Chẳng qua hắn đang suy xét đến chuyện khác, rằng có thể nhờ vào nó để tìm hiểu cội nguồn nơi thiên địa ý chí hoàn chỉnh đang ngủ say, từ đó tìm được được thế giới bản nguyên hay không.

Nếu thế hắn cũng có thể rời khỏi Kiếm Huyền đại thế giới, trở về thượng giới để tiếp tục kế hoạch ban đầu.

Ầm!

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh sợ hãi hùng của mọi người, Cố Trường Ca đưa tay lên che úp bầu trời, hàng tỷ đạo phù văn lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn, mãnh liệt giống như một mảnh biển phù văn.

Trong những tiếng ầm ầm có thần quang hỗn độn nổ tung muốn xé toạc ánh mắt kia.

Đây là rung chấn kinh khủng khó có thể tưởng tượng nổi, nó đáng sợ đến tột đỉnh, mỗi một đạo quang nổ tung vỡ nát cũng đủ để phá diệt vạn vật, hủy diệt hết thảy.

Vốn dĩ Thục tông đã hoang tàn lắm rồi, đến thời khắc này thì bị phá hủy triệt để. Một lượng lớn tu sĩ sinh linh vỡ nát giống như đồ sứ, sau khi bị gió thổi qua thì hóa thành tro bụi.

Đôi mắt huyết sắc kia vô cùng lạnh nhạt, cho dù là những sinh linh do phương thiên địa này nuôi dưỡng ra thì cũng chẳng khác nào con sâu cái kiến, nó hoàn toàn không có sự thương hại nào.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của đám Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên kịch biến, bọn họ khó mà tin nổi.

Đây chính là Thiên Đạo ý chí mà bọn họ vẫn luôn gửi gắm hy vọng ư?

Trên bầu trời, Cố Trường Ca đạp không mà đi. Quang mang hiện lên trong lòng bàn tay hắn, rất nhiều vô thượng binh khí đang diễn hóa, đan xen cả đế khí quy tắc.

Đôi mắt huyết sắc kia đang tỏa ra vô lượng quang, xích hà quẩn quanh, thần tắc vô tận, những tiếng kêu ngân của đại đạo vang lên không dứt bên tai.

Rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên mới chạy tới chung quanh đều biến sắc, tất cả cùng quỳ phục xuống. Bọn họ không chịu nổi thần uy, cho dù chống cự cùng nhau thì cũng không có tác dụng, mỗi một khối xương cốt trong cơ thể bọn họ đều đang rung vang như muốn nổ tung.

Thiên địa mờ ảo hỗn độn, nơi nào cũng có ánh sáng, nơi nào cũng có pháp tắc.

"Chết!"

"Chết chết chết..."

Một đôi mắt xích hồng như máu co rụt lại, nó cực kỳ lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc nào, nó như một ngọn núi cực lớn chiếu rọi vòm trời!

Nhưng mà cuối cùng vẫn bị xé toạc ra từ bên trong. Nhục thân của Cố Trường Ca khủng khiếp biết bao, hư không tan biến sụp đổ, bàn tay hắn đập xuống, trực tiếp đánh vỡ con mắt này thành từng mảnh.

Cảnh tượng này khiến cho vô số sinh linh của Kiếm Huyền đại thế giới phải kinh hãi hoảng sợ. Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên và rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên khác cũng run rẩy liên hồi, hoàn toàn không ngờ tới ngay cả Thiên Đạo ý chí cũng không thể chống lại được uy thế của Cố Trường Ca.

"Không đúng lắm..."

Nhưng mà sau khi xé tan con mắt đó, thần sắc của Cố Trường Ca không có thay đổi gì, vẫn chau mày như trước.

Hắn cảm thấy lực lượng của phần Thiên Đạo ý chí này cũng không xem như là mạnh, quá lắm cũng chỉ là Kẻ thành đạo trung kỳ, còn kém rất xa so với tiên đạo chi lực mà hắn đã ước đoán.

"Biến mất rồi?"

Bỗng nhiên Cố Trường Ca lại nhìn về phía Thác Bạt Tiêu Dao từng ở, không nhịn được nhíu mày lại.

Vậy mà Thác Bạt Tiêu Dao lại biến mất vô thanh vô tức ở đây. Vốn dĩ Cố Trường Ca đã định giải quyết Thác Bạt Tiêu Dao sau khi có được Chưởng Thiên Kiếm, nhưng không ngờ hắn lại còn có thể chạy mất.

Nhưng Cố Trường Ca cứ cảm thấy sự biến mất của Thác Bạt Tiêu Dao không phải do chính hắn làm.

Với thực lực của hắn thì không thể biến mất không còn tăm hơi trong cảm giác của mình được.

Hết chương 1672.
Bạn cần đăng nhập để bình luận