Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 966: Tới tay

Chương 966: Tới tay

"Cố Trường Ca! Ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Đối mặt với chế giễu không hề che lấp chút nào của Cố Trường Ca, sắc mặt của Giang Thần khó coi đến cực hạn, hắn cắn chặt hàm răng, vô cùng phẫn nộ.

Thế nhưng hắn lại không tìm được câu gì để phản bác.

Bây giờ Cố Trường Ca uy thế ngập trời, ai dám giật đồ từ trong tay hắn, đây không phải là muốn chết sao?

Chưởng Thiên Tháp khí linh cũng bị chấn động bởi vì câu nói đầy tự tin và cường thế của Cố Trường Ca.

Nhưng đây chẳng phải là điều nó vẫn luôn mong muốn sao?

"Về phần tài nguyên để cho Tiểu Vọng Nguyệt trưởng thành, Cố gia ta cái gì cần có đều có, cho dù là để nó ăn sạch mười vạn tinh vực thì cũng không có bất cứ vấn đề gì."

"Cho nên ngươi còn có điều kiện gì nữa không?"

Cố Trường Ca nhìn về phía Chưởng Thiên Tháp khí linh rồi lên tiếng lần nữa, trong nụ cười kia hiện lên rõ ràng nội tình kinh khủng và tài đại khí thô.

Giờ khắc này, Giang Thần cảm thấy bản thân hít thở không thông, bờ môi hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Nếu so sánh hai bên thì bản thân hắn có cái gì?

Không có gì cả!

Ong!

Tử Sơn chấn động, Chưởng Thiên Tháp chiến minh bắt đầu, dường như cũng đang vì đó oanh minh, bởi vì những lời của Cố Trường Ca chấn động nó thật sâu.

Nó không hề ngu ngốc một chút nào!

"Từ nay về sau, Chưởng Thiên Tháp nguyện cống hiến năng lực vì công tử!"

Nháy mắt sau đó, Chưởng Thiên Tháp khí linh hóa thành một vệt kim quang chui vào trong Chưởng Thiên Tháp, thân tháp to lớn mà bàng bạc kim sắc nhanh chóng thu nhỏ lại rồi từ không trung rơi xuống.

Ngay lúc đó, giọng nói của nó vang vọng hư không, cho thấy sự thần phục của mình.

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía Giang Thần có khuôn mặt trắng bệch, giọng điệu dường như có chút tiếc hận và tiếc nuối.

"Một phế vật mà còn vọng tưởng để Tiên thú đi theo?"

"Năm nào rồi mà vẫn còn nằm mơ thấy xuân thu đại mộng như vậy nữa?"

Thế gian này có thứ gì là không dùng tiền giải quyết được?

Nếu có, vậy thì là do bỏ tiền chưa đủ!

Giang Thần chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ cảm thấy đạo tâm của bản thân muốn nứt toạc, vẻ mặt đầy rẫy sự tuyệt vọng.

Hắn hao công tốn sức như thế mà kết quả lại không thu hoạch được gì.

Ngược lại thì Cố Trường Ca chỉ nói mấy câu vô cùng đơn giản thì đã đạt được tất cả dễ như trở bàn tay?

Cái này làm hắn sao có thể cam tâm cho được?

"Hôm nay, ngươi cứ ở lại nơi này đi." Cố Trường Ca nở nụ cười, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

Oanh!

Dứt lời, Cố Trường Ca đánh ra một chưởng, trong những tiếng ầm ầm âm, kim sắc đại chưởng ấn hoành không, tựa như bàn tay của thiên đạo che đậy tất cả.

Hư không dường như muốn nổ tung, khó có thể chịu đựng loại dao động kinh khủng này.

Giang Thần tuyệt vọng nhìn một chưởng này, cả người quả thật muốn nổ tung dưới loại khí tức này.

"Đi mau!"

Thời khắc mấu chốt, hắc bào lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, dường như là thi triển bí pháp, hắn chộp lấy Giang Thần rồi chạy thục mạng ra phía ngoài.

Hắn cứ thế mà ăn một chưởng của Cố Trường Ca, máu tươi phun như suối, ngũ tạng lục phủ như hoàn toàn nứt vỡ, khuôn mặt trắng bệch, khí tức uể oải.

"Tiền bối…"

Khóe mắt của Giang Thần gần như muốn rách ra khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhưng hắc bào lão giả cũng không để ý tới hắn, không màng thương thế kinh khủng trên người, dường như muốn liều mạng một hơi mang hắn rời khỏi nơi đây.

"Chạy đi! Mau trốn khỏi đây!"

"Ta câu động đại thế nơi đây phá hủy địa lý Tử Sơn, chôn vùi tên họ Cố kia ở chỗ này!"

Lúc này, Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh cũng kêu to trong đầu Giang Thần.

Ầm ầm!

Cả tòa Tử Sơn chấn động, núi đá lăn xuống, mặt đất nứt ra, phun ra sương mù màu tím dày đặc, khắp nơi bắt đầu đổ sụp!

"Trốn đi, tốt nhất là trốn xa một chút! Lần sau gặp mặt nhớ trưởng thành hơn một chút."

"May mắn nhờ có ngươi, ta xin nhận lấy Chưởng Thiên Tháp vậy."

Cố Trường Ca chắp tay sừng sững trong điện, cũng không sốt ruột, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước.

Hắn rất có hứng thú nhìn bóng dáng của Giang Thần từ từ biến mất, lúc này mới vung lên ống tay áo, thu hồi Tiên Ngọc đạo đài và Chưởng Thiên Tháp.

Về phần nguyên thạch, linh thảo trong cung điện, hắn thật đúng là chướng mắt những thứ này.

Sau đó, trên người hắn xuất hiện vầng sáng chói mắt, khí tức kinh khủng tựa như mặt trời huy hoàng trên không, phá tan Tử Sơn, tiện tay hóa kiếm trảm phá rất nhiều trận văn hỗn loạn nơi đây.

Cố Trường Ca bước ra vài bước, kim quang đại đạo từ dưới chân kéo dài ra, trong nháy mắt thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở trên không trung.

Ầm ầm!

Sau một tiếng nổ vang rung trời, Tử Sơn nguy nga sau lưng hắn ầm ầm sụp đổ, khói bụi ngập trời, sương mù màu tím dâng lên, hóa thành một vùng phế tích.

Cố Trường Ca quay đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt không chút rung động nào, lúc này mới rơi xuống mặt đất, áo bào phấp phới, trần thế chưa nhuộm.

"Chủ nhân!"

"Trường Ca thiếu chủ!"

Bên ngoài Tử Sơn, một đám tùy tùng, huynh muội Cơ gia, đám người Trần Ngưng Nhi cùng nhau tiến lên trước.

Cố Trường Ca khoát tay áo.

"Thế nào?"

Nguyệt Minh Không đi tới, giọng điệu lạnh lùng.

Đám người cũng rất là hiếu kì, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc thì trong Tử Sơn đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bỗng nhiên đổ sụp?

Nhất là huynh muội Cơ gia, trong lòng cả hai rất là nghi ngờ.

Cố Trường Ca không lấy được Chưởng Thiên Tháp? Về phần Giang Thần ra sao, bọn hắn cảm thấy rất có thể đối phương đã bị Tử Sơn vùi lấp, chết ở trong.

"Tạm được, nhưng mà cũng nằm trong dự liệu."

Cố Trường Ca khẽ cười, cho một đáp án mơ hồ.

Nhưng Nguyệt Minh Không hiểu rất rõ Cố Trường Ca, biết hắn khẳng định đã lấy được thứ mình muốn, chắc chắn hắn đã lấy được Chưởng Thiên Tháp.

Cho nên nàng cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Nghe nói như thế, trong lòng mọi người run lên, rất là chấn động, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi gì.

Có điều rất nhiều người nhao nhao suy đoán, cho rằng Cố Trường Ca đã lấy được Chưởng Thiên Tháp, bằng không thì Tử Sơn cũng sẽ không đổ sụp.

Về phần rốt cuộc ở trong đó đã xảy ra chuyện gì thì bọn hắn không dám hỏi nhiều.

Chuyện xảy ra ở đây tối hôm nay chú định sẽ không bình tĩnh.

Tử Sơn lớn như vậy xuất hiện trong vòng một đêm, lại cũng sụp đổ trong vòng một đêm, đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý và tìm tòi của rất nhiều tu sĩ.

Sau đó đám người trở về Thần Khư môn, huynh muội Cơ gia và bọn người Trần Ngưng Nhi bắt đầu liên lạc gia tộc sau lưng, bẩm báo việc đã xảy ra ở nơi này.

Khi các vị cấp cao ở Cơ gia biết được việc này, mặc dù bọn hắn cảm thấy tức giận và khuất nhục, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cắn nát hàm răng nuốt vào trong bụng.

Sau đó thành thành thật thật sai người đưa Chưởng Thiên Luân tới.

Hết chương 966.
Bạn cần đăng nhập để bình luận