Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1804: Lục Minh thất vọng

Chương 1804: Lục Minh thất vọng

Thân ảnh mặc minh thiết chiến y sừng sững ở đây như tòa tháp sắt, ánh mắt lạnh lùng vô tình, có một loại uy áp khiến người ta thất hồn lạc phách.

Hắn giơ tay lên trấn áp nữ tử váy xanh, sát khí trùng tiêu ngưng kết thành xiềng xích đồng thời khóa tay chân nàng lại, làm nàng khó mà cử động nổi.

"Bảo vệ đại nhân!"

Ngoài gian phòng có rất nhiều thân ảnh gào thét lao đến, bọn hắn cầm đao kiếm trong tay, bừng bừng sát khí.

Nhưng còn chưa kịp tới gần thì bọn hắn đã bị uy áp mênh mông nghiền thành sương máu, hình thần câu diệt.

Cảnh giới chênh lệch quá xa, căn bản không thể bù lại bằng số lượng.

A Đại chỉ đứng ở đây không có bất cứ động tác nào thôi mà đã tỏa ra uy áp có thể phá vỡ hết thảy.

"Nguy rồi, ắt hẳn có người muốn động thủ với Địa Ngục nên đã lợi dụng ngươi như một quân cờ."

Khối đá vụn lấp lánh thần quang, nam tử trung niên nhìn thấy hết thảy ở đây bèn trầm giọng bảo, trong lòng có dự cảm không tốt.

Trước kia hắn chính là Nhất điện chi chủ của Địa Ngục.

Hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, thế nên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra được tiền căn hậu quả của mọi việc.

Suy cho cùng vẫn là do những ngày này Lục Minh muốn tìm người liên lạc của Địa Ngục nên đã khiến cho người có tâm âm thầm chú ý đến.

Trong lòng hắn có chút buồn bực khó chịu, rốt cuộc mình vẫn chỉ là một tàn hồn.

Nếu như ở thời kỳ đỉnh phong thì sao hắn có thể không cảm giác được có người âm thầm theo dõi?

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Giơ tay chịu trói hay là nghĩ cách trốn thoát?"

Trong lòng Lục Minh cũng rất bất an, hắn hỏi nam tử trung niên.

Nhưng rồi hắn lại cảm nhận được có một cỗ khí tức còn kinh khủng hơn đang buông xuống bên ngoài thuyền hoa.

Nam tử trung niên không rảnh trả lời hắn, vội vàng che giấu khí tức của bản thân đi, trốn ở chỗ sâu nhất bên trong không gian của khối đá vụn.

Nếu Lục Minh đã bị đối phương để mắt tới, vậy lỡ như hắn bất cẩn một chút thì có thể cũng sẽ bị đối phương bắt được.

"Tiền bối..."

Lục Minh tiếp tục gọi vài tiếng nhưng không thấy nam tử trung niên trả lời.

Trái tim hắn cũng dần dần chìm xuống.

Hôm nay e rằng lành ít dữ nhiều.

Những tu sĩ và sinh linh khác trong thuyền hoa đều đang run rẩy sợ hãi, bọn hắn quỳ rạp dưới đất không dám chuyển động.

Bọn hắn chỉ có thể nhìn mấy đạo thân ảnh đang đi tới từ bên ngoài thuyền hoa.

Người cầm đầu mặc một bộ bạch y, thân hình thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm, dung mạo tuấn tú, siêu phàm thoát tục giống như một trích tiên trẻ tuổi, quang huy lưu chuyển khắp trên thân hắn.

Không ít tu sĩ đã nhận ra hắn, nét mặt càng sợ hãi hơn.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì sự hiện diện của Cố Trường Ca mà chiến trường bách giới đã nổi một trận sóng dữ.

Không ai ngờ được đêm nay hắn lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có dáng vẻ không thân thiện gì.

Có không ít người đang đi theo sau lưng Cố Trường Ca.

Có cao tầng của Vạn Đạo Thương Minh, cũng có thiếu nữ Tuyết Yên của Thanh Hồng Cổ giới, thần sắc của tất cả đều nặng nề nghiêm túc.

Thật ra thiếu nữ Tuyết Yên cũng đi theo tới đây là vì lo lắng cho Lục Minh, nàng muốn khuyên hắn đừng đối nghịch với Cố Trường Ca.

Mặc dù trước đó Cố Trường Ca đã cam đoan sẽ không hại Lục Minh, nhưng trong lòng Tuyết Yên vẫn thấy có chút không yên tâm.

Đêm nay sở dĩ hành tung của Lục Minh bại lộ, nguyên nhân lớn nhất là vì mấy ngày gần đây nàng luôn thành thật bẩm báo tất cả hành động của Lục Minh cho Cố Trường Ca.

"Công tử, chúng ta nên xử lý những người này như thế nào?"

Ánh mắt của Thanh Nhi chậm rãi đảo qua tất cả mọi người bên trong thuyền hoa, cung kính hỏi Cố Trường Ca với sắc mặt lạnh lùng.

Không ai có thể xác định được trong những người này có nhân thủ của Địa Ngục không.

"Bắt lại hết đi, phong cấm thức hải và tu vi của bọn hắn."

Cố Trường Ca thản nhiên nói, hắn không quá để ý những người này.

Thật ra lực chú ý của hắn luôn đặt trên người con cá lớn bên trong thuyền hoa kia.

Chỉ thoáng chốc sau, những binh sĩ mặc chiến giáp màu đen đã tràn ra khắp thuyền hoa, bắt tất cả mọi người ở nơi này bất kể là nam nữ hay già trẻ.

Bởi vì cấm thuật hư không mà tự thân nơi này đã biến thành một mảnh lĩnh vực.

Chỉ có tu sĩ và sinh linh bước vào nơi này mới có thể biết được chuyện gì đang diễn ra.

Hơn nữa những tu sĩ và sinh linh ở đây cũng không thể truyền tin tức ra ngoài.

"Chủ thượng, đã bắt hết người trong đó lại rồi, bây giờ phải xử lý thế nào?"

Tất cả tu sĩ trong thuyền hoa đều câm như hến nhìn A Đại mặc minh thiết chiến y đi đến.

Trong tay hắn còn đang áp chế một nữ tử váy xanh mặt xám như tro.

Đám Lục Minh buông thõng hai tay chán nản đi theo, không dám có bất cứ hành động nào.

"Đây chính là người liên lạc của Địa Ngục?"

"Mang nàng về trước đi."

Cố Trường Ca đưa mắt nhìn nữ tử váy xanh, không thẩm vấn nàng trước mặt mọi người.

"Cố Trường Ca..."

Nhìn nam tử bạch y trước mặt, sắc mặt của nữ tử váy xanh trắng bệch, giọng nói run rẩy, trong lòng chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng.

Nếu là người khác thì nàng còn cảm thấy chuyện tối nay có thể xoay chuyển được.

Nhưng không ngờ người trước mắt lại là Cố Trường Ca, cho dù sư phụ của nàng là Mạnh Bà ở đây thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.

"Tại sao lại là hắn? Tại sao Tuyết Yên sư muội lại...?"

"Chẳng lẽ..."

Giờ đây, Lục Minh cũng đã nhận ra người đến là Cố Trường Ca, hắn không khỏi trừng to mắt.

Nhất là khi hắn nhìn thấy Tuyết Yên sư muội đi theo sau Cố Trường Ca.

Trong nháy mắt hắn đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trên mặt mất hết huyết sắc, lập tức nghĩ thông suốt.

"Không thể nào, tại sao Tuyết Yên sư muội có thể như vậy..."

Đôi mắt của Lục Minh có hơi đỏ lên, bên trong hiện đầy tơ máu, hắn siết chặt nắm đấm, rất muốn xông lên trước chính miệng chất vấn.

Trong ấn tượng của hắn, Tuyết Yên sư muội luôn lanh lợi hiểu chuyện, chín chắn chững chạc, sao nàng có thể lén lút tính kế mình được?

Sao nàng có thể báo hành tung của mình cho Cố Trường Ca?

Nhưng Lục Minh còn chưa kịp tiến lên chất vấn.

Sau khi nhìn thấy hắn, thiếu nữ Tuyết Yên thở phào, nàng trực tiếp đi thẳng về phía hắn, giọng nói có hơi áy náy: "Lục Minh sư huynh, xin lỗi, ta có nỗi khổ tâm, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi."

"Nhưng ngươi tuyệt đối đừng đối nghịch với Cố công tử, nếu không... không ai có thể cứu được ngươi."

Giọng điệu của nàng rất chân thành, mang theo sự áy náy sâu đậm.

Dù sao nếu như không phải nàng tiết lộ hành tung của Lục Minh dạo gần đây ra ngoài thì hắn cũng không đến nỗi lưu lạc tới tình trạng này.

Hết chương 1804.
Bạn cần đăng nhập để bình luận