Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1088: Báo thù còn có ý nghĩa gì nữa?

Chương 1088: Báo thù còn có ý nghĩa gì nữa?

Bạch Liên Nhi đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ muội Quân Bất Phàm, dị sắc trong lòng càng sâu, nàng biết trong Yêu Giới có lời đồn đãi là giữa thiên địa tồn tại hai cánh cửa, một cửa là Sinh Môn, một cửa là Tử Môn.

Hai cánh cửa này đều là do Yêu Tộc vô thượng bố trí từ thời cổ xưa, trận pháp trong đó vô số, thần bí khó lường, người bình thường vào nhầm tuyệt đối phải chết.

Mà hai cánh cửa này còn liên quan đến bí mật lớn nhất của Yêu Giới.

Trong lòng nàng bỗng nhiên rất hiếu kì, Quân Nhược Khê rõ ràng là biết cái gì đó.

Bây giờ xem ra, chuyện Lục Đế biến mất vẫn còn có ẩn tình khác.

Như vậy việc phụ thân của nàng đào vong nhiều năm như vậy, thậm chí liên lụy đến mẫu thân của nàng bỏ mình đều có liên quan tới Lục Đế.

Hơn nữa phụ thân nàng lại còn ngu ngốc coi Huyền Dương Yêu Đế là huynh đệ, bảo quản giúp túi gấm giúp hắn hơn sáu nghìn năm, cuối cùng còn để cho mình đưa tới chỗ Quân Bất Phàm.

Hơn sáu nghìn năm ẩn núp và truy sát thật đúng là mỉa mai.

Nghĩ tới những chuyện kia, thần sắc của Bạch Liên Nhi càng lạnh hơn.

Sau đó Quân Phàm và Quân Nhược Khê cách một cái giếng cổ bắt đầu ôn chuyện, kể ra bọn họ đã trải qua những gì trong mấy năm nay, Bạch Liên Nhi ánh mắt lạnh tanh nhìn hết thảy, bàn tay nắm lưu ảnh thạch ngọc càng chặt hơn.

Mới vừa rồi nàng còn có chút lo lắng sẽ bị Quân Nhược Khê chú ý tới, may mà khối ngọc bội phụ thân để lại cho nàng rốt cuộc cũng đáng tin cậy, không làm Quân Nhược Khê phát giác được động tác âm thầm của nàng.

Ánh mắt của Bạch Liên Nhi trở nên sâu kín.

Ngay tại vừa rồi, Quân Phàm còn đang do dự muốn cứu phụ thân của nàng hay không, chưa từng cân nhắc việc này là do cái gì gây ra.

So với Cố Trường Ca lạnh lùng dối trá thì Quân Phàm càng làm cho nàng chán ghét.

Sau đó, Quân Phàm tạm biệt Quân Nhược Khê đi tìm Bình Loạn Thiên Vương, Bạch Liên Nhi dựa theo yêu cầu của hắn mà vẫn luôn ẩn nấp trong hư không.

Đồng thời, nàng phân hoá ra một sợi pháp thân đi giao lưu ảnh thạch cho Cố Trường Ca, xem như hoàn thành việc mà Cố Trường Ca giao cho.

Cuối cùng chuyện tiêu diệt toàn bộ mảnh Sinh Mệnh Cấm Khu này đương nhiên là cứ như vậy kết thúc, Bình Loạn Thiên Vương suất lĩnh rất nhiều đại quân, lùng sục cả trong và ngoài nhưng vẫn không tìm được tung tích của Quân Nhược Khê và Quân Bất Phàm, cuối cùng chỉ có thể không công mà lui.

Hắn cảm thấy Quân Nhược Khê, Quân Bất Phàm chắc đã sớm nghe được gì đó, cho nên trước khi hắn tới đây thì cũng đã trốn mất.

Mặc dù thất vọng nhưng hắn cũng không có bất ngờ, dù sao hai người kia không ngốc, làm sao còn ngây ngốc ở lại đó chờ người khác giết đến tận cửa.

Có điều Quân Phàm cũng không trở về hoàng đô cùng với đại quân, hắn dự định đi tìm kiếm Tử Môn. Dựa vào lời nói của Quân Nhược Khê, phụ hoàng đã để lại chìa khóa mở ra Tử Môn cho hắn.

Chỉ có dựa vào chìa khoá đó thì hắn mới có thể tìm được Tử Môn.

Về phần chìa khoá kia đang ở đâu thì trong lòng hắn đã có suy đoán.

Ở trong quá trình này, hắn mở ra túi gấm mà Huyền Dương Yêu Đế để lại cho mình, sau khi biết được tin tức lưu lại bên trong, hắn ngây ngốc hồi lâu, khó mà lấy lại tinh thần, cuối cùng trong lòng vô cùng phức tạp, trong lòng có đủ ngũ vị tạp trần. May mắn? Phẫn nộ? Không cam lòng? Mờ mịt…. đủ loại cảm xúc.Cuối cùng hắn thở dài một hồi lâu, nếu sự tình đúng như những gì trong túi gấm nói, như vậy hết thảy chỉ là hiểu lầm, vậy hắn báo thù còn có ý nghĩa gì?

….

"Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã mang binh dọn dẹp một vòng Sinh Mệnh Cấm Khu nhưng vẫn không thấy tung tích của Quân Nhược Khê và Quân Bất Phàm, vi thần hoài nghi bọn hắn đã sớm trốn thoát, không lựa chọn ở lại nơi đó. Vi thần đến chậm…."

"Mong nữ hoàng bệ hạ thứ tội."

Trong hoàng cung vàng son lộng lẫy, Bình Loạn Thiên Vương đã trở về từ Sinh Mệnh Cấm Khu đang bẩm báo kết quả.Hi Dao Nữ hoàng một thân hoàng y ngồi ngay ngắn ở trên thủ vị, nghe thấy những lời kia, sắc mặt của nàng có vẻ rất là âm tình bất định, dường như là phẫn nộ, nhưng càng nhiều thêm là băng lãnh.

Nàng không nói một câu.

Tất cả mọi người trong đại điện đều lộ vẻ mặt rất ngưng trọng, trán đổ mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, cảm giác tâm trạng của Hi Dao Nữ hoàng không tốt.

Cho dù là đám người thái phó, Trấn Quốc nguyên soái cũng im miệng không dám nói gì, yên lặng xem tình thế phát triển.

Cái trán của Bình Loạn Thiên Vương cũng chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Hắn cho rằng bản thân hành sự bất lực nên khiến nữ hoàng bệ hạ tức giận.

"Người đâu, bắt Bình Loạn Thiên Vương giải vào đại lao cho trẫm, đồng thời bắt tất cả người trong Bình Loạn Thiên Vương phủ tới đây. Ai trái lệnh, giết không tha! "

Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của Hi Dao Nữ Hoàng đột nhiên truyền đến, ẩn chứa thiết huyết và sát ý không thể nghi ngờ.

Oanh!!

Nghe nói như thế, tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt, sau đó đầu oanh một tiếng, quả thật như là bị hoàng chung đại lữ va vào một phát, trở nên trống rỗng.

Hai mắt bọn hắn trừng lớn, khuôn mặt kịch biến, không thể tin được lời này lại do chính miệng nữ hoàng bệ hạ nói ra.

Phải biết, Bình Loạn Thiên Vương là thuộc hạ đắc lực nhất của nàng, tựa như lưỡi dao công phạt, đánh đâu thắng đó, vì nàng bình định rất nhiều ngăn trở.

Hi Dao Nữ hoàng có được thành tựu như ngày hôm nay, không thể không nhắc tới công lao của Bình Loạn Thiên Vương.Nhưng bây giờ nàng lại muốn xử phạt Bình Loạn Thiên Vương bởi vì một việc nhỏ như vậy?

Hơn nữa còn gây họa tới toàn bộ cả phủ?

Cho dù là sáu ngàn năm qua, dạng trừng phạt này cũng chỉ phát sinh mấy lần, hơn nữa còn là loại đại tội phản bội cấu kết với dư nghiệt của Ngũ Đế.Chẳng lẽ là Bình Loạn Thiên Vương công cao chấn chủ, thừa cơ gõ một phen, hoặc là còn cái gì khác?

"Bệ hạ, vi thần không biết…."

Sắc mặt của Bình Loạn Thiên Vương cũng chợt có biến hóa, hắn sắp hoài nghi bản thân có phải nghe lầm hay không.

Nếu như xử phạt hắn chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt đó thì xét về tình về lý cũng không thể nào nói nổi.

"Chính ngươi xem đi."

Giờ phút này, Hi Dao Nữ hoàng dường như đã bình tĩnh trở lại, nghe vậy nàng ném một khối lưu ảnh thạch óng ánh tới trước mặt Bình Loạn Thiên Vương.

Hết chương 1088.
Bạn cần đăng nhập để bình luận