Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 947: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau

Chương 947: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau

"Tiền bối, thực lực hiện tại của ta rất khó để giết được các đệ tử khác, bọn hắn sớm đã bước lên con đường tu hành…." Giang Thần vội vàng giải thích, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, muốn hạ thủ thì vẫn còn quá khó khăn, ít nhất cần đột phá đến Linh Hải cảnh mới được.

"Ngươi thật đúng là phế vật, cái tên Cơ gia thần tử kia có một loại thánh thể, ngươi chỉ cần cắn nuốt tu hành của hắn, như vậy sẽ có thể tiến cảnh trong thời gian ngắn."

Lão giả mặc áo bào đen nói với giọng điệu rất âm lãnh, "Tiểu nữ Cơ gia kia có thể chất cũng không tệ, nếu như ngươi không xuống tay được thì lão phu có thể giúp ngươi."

Trong lòng Giang Thần run lên, hắn đang định từ chối nhưng hắc bào lão giả cũng đã biến mất, không cho hắn có cơ hội đáp lại.

Nghĩ tới việc này, trong lòng Giang Thần không khỏi có chút bận tâm, dù sao thì hắc bào lão giả có thực lực cường đại, nếu đối phương thật sự ra tay với huynh muội Cơ gia, như vậy bọn hắn rất có thể sẽ dữ nhiều lành ít.

Mà hắn rất có hảo cảm đối với huynh muội Cơ gia, không muốn ra tay với hai người bọn hắn.

"Xem ra chỉ có thể động thủ với đệ tử tạp dịch, trong khoảng thời gian này, cho dù mất tích một người thì cũng sẽ không kinh động tới ai."

Ánh mắt của Giang Thần dần dần chuyển sang lạnh lẽo, hắn nhìn về phía ốc xá, trong lòng nổi lên sát ý.

"Xem ra Giang Thần nhịn không được muốn động thủ rồi, như vậy khoảng cách hắn tìm Chưởng Thiên Tháp giúp ta hẳn cũng nhanh thôi."

Trên một đỉnh núi, Cố Trường Ca nhìn về phía gần đó, trong mắt hiện lên phù văn kỳ dị, mơ hồ hóa thành hai màu đen trắng.

Toàn bộ thế giới trong mắt hắn đã biến đổi hình dạng, các loại đường cong đại biểu cho quy tắc, khí vận, đại thế, địa lý, long mạch, vân vân… bày biện rõ ràng.

Dưới loại tình huống này, gần như toàn bộ động tĩnh của các sinh linh trong phạm vi vạn dặm đều chạy không khỏi ánh mắt của hắn.

Nếu Cố Trường Ca muốn, hắn thậm chí có thể dùng thần niệm bao phủ phạm vi trăm vạn dặm dễ như trở bàn tay.

Hắn có thể tự tìm kiếm Chưởng Thiên Tháp, nhưng Cố Trường Ca cảm thấy chuyện này rất phiền phức và lãng phí thời gian, có Tầm Bảo Thử giúp hắn tìm kiếm, sau đó trực tiếp đi lấy không tốt sao?

Bây giờ toàn bộ cử động của Giang Thần đều bị hắn nhìn không sót gì.

Bao gồm việc hắn lén lút tới gần một vị đệ tử tạp dịch khác, sau đó thành công đánh lén đối phương rồi giết chết, kéo xác giấu kín, tất cả chi tiết đều rõ ràng.

Điều này khiến nụ cười của Cố Trường Ca sâu hơn, khí vận chi tử này có một loại can đảm và cẩn trọng hơn so với các khí vận chi tử vĩ đại kia.

"Giang Thần, sau khi ngươi nếm được sự ngon ngọt của tu hành ma công thì sẽ không thể vãn hồi được nữa. Cuối cùng loại cảm giác này tựa như độc dược, một khi lây nhiễm thì đừng mơ tưởng thoát thân….."

Khóe miệng của Cố Trường Ca lộ ra một nụ cười như có như không.

Hắn cực kỳ hiểu rõ loại cảm giác này, cho nên đây mới là sự đáng sợ của Ma Công cấm kỵ.

Mà hắn ra lệnh cho khôi lỗi Ma Công gieo ma chủng trong lòng Giang Thần, một mặt vì sau này có thể khống chế hắn tốt hơn, một mặt khác vì muốn đối phương phối hợp tu hành Vạn Hóa Ma Công.

Dù sao thì tác dụng của Vạn Hóa Ma Công cũng chỉ là cung cấp đạo quả, để sau này hắn ngắt lấy tốt hơn thôi.

Cố Trường Ca có chút chờ mong xem Giang Thần sẽ phát triển tiếp như thế nào, cuối cùng thì hắn sẽ biến thành dáng vẻ gì, đang yên đang lành, khí vận chi tử đột nhiên trưởng thành một cách lệch lạc.

Nếu như Thiên Đạo nhận ra được thì có phẫn nộ không?

Rất nhanh, bóng đêm buông xuống, ánh trăng như lụa mỏng treo giữa sơn mạch, hiện ra làn áo bạc bao phủ ở trong, không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Bởi vì khoảng thời gian này có rất nhiều tu sĩ đi tới đây khiến cho các hung thú cũng bị hoảng sợ, bọn chúng lập tức trốn chạy sang nơi khác.

Ban đêm vô cùng yên tĩnh.

Đám người Giang Thần, Cơ Sơ Nguyệt, Cơ Nghiêu Tinh đang đi trên một con đường nhỏ trong núi, mọi người muốn đi vào sâu trong sơn mạch, tìm kiếm địa thế biến hóa, từ đó xác định được vị trí chính xác của Chưởng Thiên Tháp.

Những người đi theo đều là tâm phúc của Cơ gia, cho nên không lo bị tiết lộ tin tức ra ngoài, khiến cho người khác chú ý.

Trăng treo cao trên đỉnh đầu, nhưng nơi đây lại bốc lên sương mù nhàn nhạt.

Cơ Sơ Nguyệt cầm một khối la bàn trong tay, tinh quang bên trong lập loè, như bưng một mảnh tinh không, đây là một món đồ để tìm kiếm bí bảo.

"Cứ đi thẳng theo con đường nhỏ này, hẳn có thể phát hiện ra cái gì từ biến hóa trong phá hư địa thế." Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh chỉ ra một con đường trong đầu Giang Thần.

Mà Giang Thần thì lạnh nhạt đi đầu, dẫn đường cho đoàn người đi tới, dáng vẻ như đã tính toán kỹ càng.

"Nói không chừng tối nay chúng ta thật sự có thể tìm được Chưởng Thiên Tháp."

Nhìn Giang Thần đi trước dẫn đầu, trong mắt Cơ Sơ Nguyệt lóe lên dị sắc, không khỏi nói nhỏ với ca ca của mình.

"Đừng quá lạc quan, nghe nói Chưởng Thiên Tháp bị một con Tiên thú chở che, lỡ như đến lúc kinh động nó, chúng ta sẽ không có trái cây ngon để hái đâu."

Cơ Nghiêu Tinh trầm giọng nói, "Một đêm tìm được Chưởng Thiên Tháp là chuyện không quá hiện thực."

Cơ Sơ Nguyệt gật đầu.

Nhưng đám người Cơ gia không hề chú ý, sau lưng bọn hắn cách đó không xa có một vầng sáng mơ hồ chợt lóe lên trong đêm.

Trần Ngưng Nhi cầm một chiếc gương đồng cổ xưa trong tay, mặt kính phản chiếu ánh sáng chiếu rọi cả người nàng.

Khí tức và hình bóng của nàng dường như hòa làm một với cảnh vật xung quanh, rất khó để cho người ta chú ý tới.

"Xem ra Cơ gia huynh muội thật sự có biện pháp, nếu không thì bọn hắn cũng sẽ không nửa đêm lén lút tới đây tìm kiếm như vậy. Mặc dù người thiếu niên dẫn đầu kia đã dịch dung, nhưng hẳn là tên nam tử đứng bên cạnh bọn hắn trước đó."

"Nếu không phải lúc ấy ta lưu tâm, phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của họ, chỉ sợ còn không biết bọn hắn hóa ra đã có manh mối….."

"Không được, hiện tại ta không thể kinh động bọn hắn, chờ sau khi tìm được Chưởng Thiên Tháp thì ta sẽ báo cáo việc này cho Trường Ca thiếu chủ, nhất định ta sẽ được hắn xem trọng."

Trái tim Trần Ngưng Nhi đập liên hồi, nàng cực kỳ kích động, lặng lẽ đi theo phía sau đám người Giang Thần, không phát ra bất cứ động tĩnh nào.

Hết chương 947.
Bạn cần đăng nhập để bình luận