Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2624: Chỉ có thể nghe lời

Chương 2624: Chỉ có thể nghe lời

Vương Hạc từng đạt được một môn Liễm Tức Thuật vô cùng cổ xưa, nó có thể thu liễm khí tức và dao động của bản thân đến mức cực hạn. Trừ phi có người cố ý đi dò xét tung tích của hắn, nếu không thì sẽ rất khó phát hiện ra hắn.

Hơn nữa lúc này Trọc Ô trưởng lão cũng không có ở đây, Vương Hạc không hề lo lắng người khác có thể phát hiện hắn. Rất nhanh, trên người Vương Hạc hiện lên một trận ba động mờ ảo, khuôn mặt hắn trông có vẻ càng thêm đơn giản không rực rỡ.

Thân ảnh hắn chợt lóe, tựa như dung hợp thành một thể với hư vô trước mặt, tiếp theo hắn trực tiếp biến mất ở khu vực ngoài cùng.

Thực lực của tu hành giả tại chốn phụ cận này đều ở cấp bậc Tiên Cảnh.

Cường giả mạnh nhất cũng chỉ có tu vi Tiên Vương, đương nhiên không có cách nào nhận ra chỗ khác thường được.

Cơ mà Vương Hạc không chú ý rằng trong nháy mắt khi thân ảnh hắn biến mất, Vĩnh Hằng thánh nữ vốn đang ở trong một tòa cung điện lượn lờ tiên vụ, đang lẳng lặng thưởng thức tiên tửu, gương mặt bị sương mù bao phủ kia bỗng nhiên xẹt qua một tia dị sắc, nhìn về phía Vương Hạc.

“Thú vị…”

Trên mặt nàng hiện lên vẻ thích thú.

“Tương Quân, ngươi vừa nói gì?”

Trong bữa tiệc cách đó không xa, Vĩnh Hằng thần tử Ly Dương cũng đang uống rượu, chờ đợi đại điển thu nhận đồ đệ của Trọc Ô trưởng lão bắt đầu nghe thấy lời này của Lạc Tương Quân, không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.

Lạc Tương Quân nghe hắn hỏi liền hờ hững liếc Ly Dương một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, nàng không hề có ý định trả lời, nàng tiếp tục thưởng thức tiên tửu trước mặt.

Ly Dương không ngờ tới Lạc Tương Quân vẫn không để ý tới mình, sắc mặt hắn hơi cứng lại, có chút xấu hổ, tuy nhiên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Hắn chỉ nặng nề đặt chén rượu trong tay xuống mặt bàn.

Một vài tu hành giả cường đại và sinh linh ở phía xa chú ý tới cảnh tượng này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không hẹn mà cùng lộ ra dáng vẻ vô cùng hóng hớt.

Giữa thần tử và thánh nữ của Vĩnh Hằng thần tộc dường như cũng không hài hòa và xứng đôi như đã thấy.

Hơn nữa, mấy vị trưởng lão của Vĩnh Hằng thần tộc đi cùng tới đây đối với việc này đều có dáng vẻ thấy lạ nhưng không bất ngờ, tựa như đã thành thói quen.

“Trọc Ô trưởng lão vẫn chưa hiện thân sao? Nàng ta định để chúng ta chờ tới bao giờ đây?” Một vị trưởng lão của Vĩnh Hằng thần tộc bị cường giả của các tộc khác nhìn chăm chú như vậy, mặt mũi ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, cố gắng rời đề tài.

Chuyện giữa thánh nữ và thần tử, bọn họ đều khó có thể xen vào.

Việc này cho dù là tộc trưởng cũng cảm thấy cực kỳ đau đầu, nếu thái độ của thần tử khi đối mặt với thánh nữ có thể hơi cứng rắn một chút.Vậy bọn họ còn có thể nói đỡ mấy câu, nhưng mà ai bảo Ly Dương kém cỏi hơn.

Rõ ràng được rất nhiều tộc nhân ký thác hy vọng, được coi là người có thể dẫn dắt Vĩnh Hằng thần tộc đi tới thời đại hào hùng hơn, thế mà lại ở trước mặt thánh nữ nhiều lần vấp ngã, không ngẩng đầu lên được.

Sâu trong phiến ốc đảo này, lầu các điện vũ càng nhiều, kết cấu xây dựng càng thêm khí phái hào hùng.

Giờ phút này, bên cạnh một hồ nước trong vắt, một nữ tử khuynh thành tuyệt sắc đang ngồi trên một tảng đá xanh thật lớn.

Đôi giày ngọc trước đó đã bị cởi bỏ, dưới làn váy là một đôi chân ngọc ngà trong suốt, lắc lư qua lại, bàn chân đang giẫm lên bọt nước, dáng vẻ nàng trông vô cùng nhàm chán.

“Bà già Trọc Ô tuy rằng rời khỏi nơi này, nhưng vẫn sai người giám thị ta nghiêm ngặt, không cho phép ta rời khỏi chỗ này.”

“Hơn nữa cũng không biết có phải nàng ta còn để lại thủ đoạn gì khác, để nhìn chằm chằm mọi hành động của ta hay không.”

Người này đương nhiên chính là Mộc Yên, gương mặt hiện tại của nàng so với lúc trước rõ ràng gầy đi rất nhiều. Sợi tóc xõa xung quanh, cần cổ mảnh khảnh trắng nõn không tỳ vết.

Trong lúc nàng lẩm bẩm, tia sáng trong mắt có vẻ rất ảm đạm, không còn dáng vẻ phấn chấn tinh thần như trước nữa.

Có điều cứ ngồi buồn chán nghịch nước như vậy hồi lâu, cuối cùng Mộc Yên vẫn đứng dậy, mang giày ngọc lên, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên tảng đá vôi kia để hấp thu linh vụ, bắt đầu tu hành.

Nàng biết Trọc Ô dặn dò đốc thúc nàng tu hành chắc chắn không có lòng tốt gì cả, cho nên khoảng thời gian trước nầng vẫn luôn lười biếng, không muốn Trọc Ô được như ý nguyện.

Nhưng Mộc Yên không ngờ rất nhanh đã bị Trọc Ô phát hiện, sau đó nàng ta dùng một loại thủ đoạn cực kỳ khủng bố để tra tấn nàng, tuyên bố đây là hình phạt bởi vì nàng không nghiêm túc tu hành.

Thế nên hiện tại Mộc Yên chỉ có thể dựa theo phân phó của Trọc Ô mà ngoãn ngoan từng bước tu hành.

Bởi vì cứ cách một khoảng thời gian là Trọc Ô sẽ kiểm tra tiến độ tu vi của nàng, nếu như phát hiện nàng lười biếng, vậy thì sẽ kích phát bùa chú đã lưu lại trước đó.

Cảm giác đau đớn khi hàng vạn con kiến cắn nuốt trái tim mình, cắn nuốt thần hồn, da thịt, xương cốt, quả thực chính là việc không cách nào tưởng tượng được.

Ngay cả Mộc Yên xưa nay tâm chí kiên định, có nghị lực rất lớn cũng đau đến túa ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa thì ngất đi. Cảm giác đó so với khi phải chịu ở Băng Hỏa Địa Ngục còn đau đớn hơn ngàn vạn lần.

Hết chương 2624.
Bạn cần đăng nhập để bình luận