Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1782: Tuyết Yên

Chương 1782: Tuyết Yên

“Các ngươi đừng nên khinh người quá đáng.”

Sắc mặt Lục Minh lộ ra mấy phần khó coi, nhìn một vòng xung quanh thấy trong đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới chỉ có một mình hắn đứng dậy.

Những người khác mang một bộ dạng thấp thỏm lo âu, thậm chí còn sợ hãi run rẩy, làm gì còn dũng khí phản kháng đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc này chứ.

Nhưng ngay thời điểm này, một âm thanh run rẩy nhưng vẫn rất êm tai vang lên bên tai hắn.

“Thực sự cho rằng Thanh Hồng Cổ giới chúng ta không có người sao?”

Thiếu nữ Tuyết Yên cắn răng nói, dứt khoát mà quyết nhiên đứng dậy.

Nàng một thân váy dài màu hồng, tóc đen như mây, thân hình thon dài lại yểu điệu, lộ ra tư thế anh hùng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tuyệt mỹ còn mang theo thần sắc phẫn nộ, căm tức nhìn tất cả những đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc.

“Tuyết Yên sư muội?”

Lục Minh ngẩn người, không nghĩ tới Tuyết Yên cũng sẽ đứng ra, điều này khiến trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua.

Đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới thấy thế thì khuôn mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, thế nhưng trước chuyện sinh tử như thế này, còn có tình huống lúc nãy, bọn hắn thực sự không có dũng khí để bước ra.

“A, lại có một tên ngu xuẩn đứng ra, dáng dấp còn rất xinh đẹp. Ta có thể tha cho ngươi một mạng, đúng lúc bên cạnh ta còn thiếu một nữ nô.”

“Ở hạ giới vắng vẻ kia vậy mà lại có thể sinh ra một nữ tử xinh đẹp tới vậy.”

Hình như kim vũ nam tử cũng không nghĩ tới còn có người đứng ra chống lại hắn, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ Tuyết Yên.

Không thể không nói, hắn đã nhìn quen đủ loại nữ tử mỹ miều những bây giờ cũng không nhịn được có chút kinh diễm.

Một nữ tử sinh ra trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, thanh lệ thoát tục cũng thực hiếm thấy.

“Nếu Kim huynh yêu thích thiếu nữ này thì chúng ta sẽ giúp ngươi bắt lấy, đến lúc đó ngươi chỉ việc mang đi là được.”

Nghe nói như vậy, những đệ của còn lại của Thái Cổ Hoàng tộc cũng nở nụ cười, rất là tùy ý đi về phía trước, hoàn toàn không đặt Lục Minh và thiếu nữ Tuyết Yên vào trong mắt.

Mà trong lúc nói chuyện, một người trong đó ánh mắt phát lạnh rồi động thủ.

Hào quang chói mắt tràn ngập trong lòng bàn tay phóng ra đạo tắc thần tiên rực rỡ lao thẳng về phía Lục Minh.

Uy thế kinh khủng tựa như lôi đình muốn bao phủ toàn bộ đám người Thanh Hồng Cổ giới lại, khiến bọn hắn run rẩy ngạt thở.

“Thật mạnh.”

Sắc mặt Lục Minh biến đổi, mặc dù hắn có rất nhiều thủ đoạn bất phàm, thậm chí còn có một vật thần bí tương trợ nhưng bây giờ cũng cảm thấy tốn sức, loại áp bách nặng nề này giống như bị một tòa Ma Sơn bao phủ.

Bởi vì thực lực của hai người có sự chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không phải cùng một cảnh giới.

Ầm!

Không kịp nghĩ nhiều, Lục Minh lấy ra một thuẫn bài màu bạc. Bên trên có lôi xà màu tím vang dội, sau đó ngưng kết huyễn hóa thành một đầu ngân sắc cự xà dữ tợn, há miệng lớn cắn về phía đám đệ tử Thái Cổ Hoàng tộc.

“Đây chính là thủ đoạn của hạ giới sao? Thật là nực cười.”

Nhưng đối mặt với một kích cường đại nhất của Lục Minh thì tên đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc này cũng chỉ cười một tiếng, vô cùng khinh thường.

Hắn tiếp tục nện một quyền xuống, khí huyết mênh mông giống như núi lửa phun trào trực tiếp khiến vùng hư không này nổ tung, những khe nứt lan ra như mạng nhện.

Rắc một tiếng!

Thuẫn bài màu bạc mà Lục Minh lấy ra để chống cự hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi uy lực của một quyền này.

Ngân sắc cự xà sụp đổ nát bấy, ngay cả thuẫn bài cũng không thể chống đỡ nổi mà nổ tung thành bột mịn chỉ trong nháy mắt.

“Không xong rồi, ta không phải là đối thủ của người này, trừ phi…”

Lục Minh cảm thấy bản thân khó mà chống lại chênh lệch kinh khủng này, sắc mặt đại biến muốn hóa giải cỗ ba động.

Tuy nhiên động tác của hắn vẫn chậm hơn một chút, cả người hứng trọn một quyền, trong nháy mắt xương sườn nứt ra, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bể nát, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra ngoài như một cái bao tải.

“Thực sự là xúi quẩy, vẫn còn chưa chết, gia hỏa này vậy mà lại có thể ngăn cản một quyền của ta.”

Thấy Lục Minh chỉ bị trọng thương bay ra ngoài, cũng không trực tiếp ‘phốc’ một tiếng nổ thành cơn mưa máu như suy nghĩ của hắn thì sắc mặt tên đệ tử đã xuất thủ của Thái Cổ Hoàng tộc cũng có chút khó coi.

“Lục Minh sư huynh…”

Thiếu nữ Tuyết Yên thấy thế thì sắc mặt cũng biến đổi, không suy nghĩ nhiều xem bản thân có phải là đối thủ của người này hay không mà trực tiếp lấy ra đạo kiếm hoả hồng sắc.

Ong!

Trên thân kiếm tràn ngập quang hoa chói mắt giống như có một tôn Hỏa Thần thức tỉnh, có thể đốt cháy mọi thứ.

Nàng lao thẳng tới trước mặt tên đệ tử kia của Thái Cổ Hoàng tộc, thân ảnh huyễn hóa, có thanh hàn quang đan xen.

Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải loại người biết thương hoa tiếc ngọc, ánh mắt lạnh xuống, khí huyến khủng bố phun trào giống như một tôn Tiểu Ma Thần.

Một quyền tràn ngập đạo văn đánh ra trực tiếp nện lên thanh kiếm hỏa hồng sắc khiến nàng bay ra ngoài.

Thiếu nữ Tuyết Yên ‘a’ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, theo gót Lục Minh bay ngược ra ngoài như một chiếc lá khô.

Nàng ngã rất thảm, máu tươi đỏ thẫm lan tràn tựa như lửa thiêu nổi bật trên y phục.

Mặc dù thanh kiếm trong tay là một kiện đạo khí hiếm có, bên trong có đạo ngân nhưng dưới sự chênh lệch quá lớn thì cũng không thể phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Hết chương 1782.
Bạn cần đăng nhập để bình luận