Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1203: Giở trò

Chương 1203: Giở trò

“Ầm!”

Một tiếng ầm vang khủng khiếp, vang khắp chân trời, thậm chí truyền ra ngoài trận pháp, truyền khắp nơi không kể bất kỳ một xó xỉnh nào, làm cho rất nhiều tu sĩ và sinh linh ở Thần Thành đang chạy trốn nghe thấy.

Đây là tiếng động lớn, ở trong âm thanh đó, thậm chí còn ẩn chứa đại lộ tối tăm bể nát.

Sắc mặt của nàng lạnh lùng không có gợn sóng, không tránh không né, đi tới chỗ Cố Trường Ca đang đứng.

Cho nên, nàng hầu như bị ánh sáng rực rỡ đánh trúng.

Trong nháy mắt, trên người nàng toát ra khói xanh, sát khí cũng là bị đánh tan, cả người lảo đảo một cái, hình như khó mà đứng vững.

Dưới chân của nàng, mặt đất tan tành, đánh ra cái khe lớn kinh khủng, thậm chí có thể sâu tới dưới lòng đất.

Mà trên cơ thể của nàng, vết nứt rất rõ ràng, trong đó có vết máu thấm ra.

Cơ thể của Hồng Y nữ ma rất kinh khủng, cảnh giới đã siêu việt nhận thức của mọi người, không có ai có thể làm tổn thương nàng.

Chẳng qua vết thương ban đầu của mình khó mà khép lại, lại bị ngoại lực đánh vào, hiện tại, mới bắt đầu tái phát.

Mà một màn đấy rơi vào trong mắt tất cả mọi người, chính là Thiền Hồng Y bị thương, không nhịn được hoan hô, thở phào một cái.

Nữ ma đầu đó không phải là vô địch, sớm muộn cũng sẽ bị bọn hắn làm cho yếu đi, mà bây giờ thương tích trên người nàng, chính là cách chứng minh tốt nhất.

“Chỉ cần tung thêm vài chiêu như thế, sớm muộn gì thì Hồng Y nữ ma cũng sẽ bị chúng ta tiêu diệt.”

Trong lòng rất nhiều cường giả lại có hy vọng, dự định phối hợp ra tay lần nữa. Không thể không nói một góc trận văn đó, thật sự kỳ dị, ẩn chứa sức mạnh huyền diệu khó có thể dùng lời để diễn tả.

Ở tâm trận, một đám lão quái vật cũng thở phào ra, lộ ra nụ cười rồi nói: “Xem ra góc trận văn này thật hữu dụng...”

Khi đang nói chuyện, bọn hắn lại đánh vào đó pháp lực lần nữa, để chống đỡ tâm trận.

Một kích vừa rồi, nếu bọn hắn không có phối hợp, Thiền Hồng Y sẽ không bị thương như vậy.

Tuy nhiên để duy trì tâm trận này, phải tiêu hao số lượng lớn pháp lực.

Cho dù bọn hắn cũng cảm giác có chút không chịu nổi, bắt đầu lấy ra đan dược, một mạch nuốt vào.

Đám cổ tăng Phật Sơn, ngồi xếp bằng ở nơi đây, không ngừng tụng cổ kinh, lấy bí pháp nào đó cung cấp pháp lực để chèo chống tâm trận.

Cố Trường Ca phối hợp đánh pháp lực vào trong đó, nhưng con mắt của hắn vẫn luôn rơi vào trên người Thiền Hồng Y.

Thấy bộ dạng hiện tại nàng, cảm thấy đã đến thời cơ.

Sau đó trong bàn tay hắn, một đại đạo phù văn màu đen, theo pháp lực rơi vào tâm trận.

Sau khi làm như vậy, hắn mới hứng thú quét mắt mấy người trước mặt một cái.

“Sự tiêu hao trong tâm trận trở nên mạnh mẽ, xem ra Hồng Y nữ ma định xông ra trận pháp, có thể nàng ta muốn rời khỏi.”

Ngay lúc ấy, bỗng nhiên sắc mặt của một lão quái vật thay đổi, cảm nhận được lực phản phệ rất mạnh trong tâm trận.

Bọn hắn muốn duy trì trận pháp, cần có lượng lớn pháp lực.

Hắn cảm thấy mình sắp giữ không được, phải biết hắn mới nuốt một ít thần đan, nhưng đã tiêu hao hết pháp lực, căn bản bổ sung không kịp.

“Duy trì trận pháp cần rất nhiều pháp lực, dựa vào mấy người chúng ta, sợ rằng rất khó tiếp tục chống đỡ tiếp.”

Mấy lão quái vật còn lại, sắc mặt biến đổi, bọn hắn đã đánh giá thấp pháp lực dành cho góc trận văn này.

Khi hết pháp lực, rất có thể trước khi bọn hắn bị Hồng Y nữ ma giết chết, sẽ bị hao tổn đến chết.

“Tính sai rồi, không nghĩ tới thôi động toàn lực cho trận văn đó lại tiêu hao lớn như thế.”

Giờ phút này, sắc mặt của Cố Trường Ca hơi trắng bệch, chau mày, có chút ngưng trọng, thở dài một hơi.

“Nếu chúng ta bên đây mất sự chống đỡ, chiến cuộc sợ rằng sẽ lại thay đổi lần nữa.”

Sắc mặt của một lão quái vật khó coi, rất không cam lòng, cảm thấy bọn hắn đã tính sai.

Thật vất vả mới thấy được cơ hội, chẳng lẽ phải buông tha? Bọn hắn không cam lòng.

"Chúng ta kiên trì một lúc nữa đi.”

"Lúc ấy, nên nghĩ đến trận văn có thể đối phó với nữ ma đầu kia, há lại đơn giản như vậy."

Sắc mặt của mấy vị cổ tăng Phật Sơn cũng trở nên rất ngưng trọng, thở dài một tiếng nói, bọn hắn cũng cảm thấy pháp lực của mình đang bị trận văn này điên cuồng hấp thu.

Nhưng lúc trước có rất nhiều giáo chủ đại giáo đánh nhau với Hồng Y nữ ma, có thể nói chết rất thê thảm, nếu nơi này xảy ra vấn đề, tuyệt đối

sẽ ảnh hưởng toàn bộ cục diện.

Tuy nhiên, không bao lâu thì có người không chịu nổi, vội vàng ngừng lại không rót pháp lực vào chèo chống trận pháp.

Nếu tiếp tục không chừng như vậy, căn nguyên sẽ bị tổn thương, cứ thế mà bị tiêu hao rồi chết ở nơi đây.

Sau đó, có người đã dừng lại việc rót pháp lực vào tâm trận.

Những người còn lại cảm nhận được lực cắn nuốt nhất thời trở nên hoảng sợ hơn, sau khi ít đi sự chia sẻ, trong nháy mắt áp lực của bọn hắn nặng gấp mấy lần.

Cảm giác kinh khủng khi bị cắn nuốt pháp lực, giống như bị thôn phệ, nhất thời làm cho sắc mặt bọn hắn trở nên trắng bệch.

Cho dù một loại lão quái vật có tu vi cao thâm và có thể nói là mênh mông, vẻ mặt cũng thay đổi, vội vàng thu tay lại, không lấy tính mạng của mình ra đùa.

“Chỉ có thể lấy đan dược nạp thêm, nếu không thì sẽ không có ai chịu nổi trận văn tà môn ấy.”

Một lão quái vật không nhịn được hùng hùng hổ hổ nói một tiếng, vội vàng dùng rất nhiều đan dược.

Bây giờ, cho dù là một đám cổ tăng, cũng không thể chịu nổi mà lắc đầu dừng lại, bắt đầu bổ sung pháp lực.

“Cứ tiếp tục như vậy, sợ là không được.”

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, cũng nuốt một viên đan dược, thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Nếu lúc ấy có thêm vài người, bây giờ chúng ta sẽ không mệt mỏi như vậy, nhưng ngay lúc đó không biết trận văn này sẽ tiêu hao nhiều pháp lực như thế, thật sự là thất sách."

Hắn vừa nói thì mọi người tán đồng, cho dù là tăng nhân Phật Sơn nhìn hắn không vừa mắt, cũng trầm mặt.

Chuyện xảy ra bên đó, đám cường giả ở phía trước đang chém giết Thiền Hồng, nghe được như thế thì nhất thời sắc mặt của bọn hắn thay đổi kịch liệt.

Dường như trong nháy mắt, trận văn bao phủ trời cao, lại có dấu hiệu tiêu tán.

Mà Hồng Y nữ ma nắm cơ hội đấy, đôi mắt lạnh lùng vô tình, dừng lại ở trên người Cố Trường Ca.

Một khắc sau, trên tay nàng bắt đầu có đại đạo phù văn biến hóa thành một cái chuông to màu đen xưa cũ, rung mạnh một cái, truyền ra tiếng chuông kinh khủng.

Lúc trước nàng tuyệt đối dựa vào thực lực mà nghiền ép, sẽ không vận dụng thủ đoạn thần thông vân vân.

Nhưng bây giờ, nàng biết mình đang gặp phải khó khăn, nếu không phải do trận văn ấy đột nhiên tiêu tán, hôm nay sợ rằng nàng có phiền toái không ít, về phần tại sao trận văn này tiêu tán, lấy thần trí bây giờ của nàng, hiểu cũng cũng không khó.

Hết chương 1203.
Bạn cần đăng nhập để bình luận