Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2716. Ta sẽ chết cơ à?

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Cảnh tượng này thật sự khiến người ta run rẩy và chấn động, dòng sông trường hà kia ngưng luyện thành đủ loại hình dạng, ví dụ như chân long, chân hoàng, như thiên đình cung phụng, hoàng hoàng kinh thế, chấn động trong thiên địa.
Cho dù là đạo cảnh tồn tại,thì khi chứng kiến cảnh tượng này cũng sẽ bị rung động làm cho nói không nên lời.
Tất cả những điều trước mắt giống như viễn cổ thiên đình chân chính, thần thoại chi cảnh, mọi thứ được đắp nặn lại trong nhân gian. Đương nhiên từng có tin đồn nói rằng Tiên Sở Hạo Thổ từng muốn lập thiên đình, nhưng bằng cách nào đó mà cuối cùng lại thất bại.
Song từ xưa đến nay, quốc chủ của Tiên Sở Hạo Thổ đều dự định xây dựng lại viễn cổ thiên đình, tái tạo thần thoại, bố trí lãnh thổ ở Tiên Sở Hạo Thổ gần như giống với thần thoại thiên đình trong truyền thuyết.
Ba mươi sáu thiên cung, bảy mươi hai bảo điện... Rất nhiều thiên binh thiên tướng, tinh quân công tào.
Mà đúng lúc này, tại chỗ sâu của Sở Vương thành, trong Lăng Tiêu bảo điện
Một nam tử với khuôn mặt bình thường không xuất sắc gì, mặc trường sam màu xanh cũng bình thường nốt, hắn đang cúi đầu viết cái gì đó trên bảng. Trên người hắn không có bất kỳ ba động pháp lực nào, trông giống như một người bình thường, ngoại trừ đôi mắt thoạt nhìn có chút trong trẻo ra, thì dù có vứt hắn ra bên đường có lẽ không có ai sẽ chú ý tới hắn đâu.
Mà hắn chính là quốc chủ hiện giờ của Tiên Sở Hạo Thổ, Sở Cô Thành.
Đối với trăm vạn sinh linh Tiên Sở Hạo Thổ mà nói, Sở Cô Thành là một nhân vật gần như thần thoại, mà hắn một đường quật khởi quả thật giống y hệt thần thoại, khắp nơi tràn ngập kỳ tích.
“Đây là thứ mà Kim lão của Húc Đán văn minh sai người đưa tới?”
Sở Cô Thành nhấc ống tay áo lên, tùy ý viết chữ trên bàn trước mặt, chữ viết đoan chính thanh tú mà không thiếu lực. Mỗi khoảnh khắc chữ viết rơi xuống đều có tiên quang bốc hơi, tựa như đang sáng tạo ra cái gì đó.
Tuy nhiên nếu như có người quay qua nhìn lại thì sẽ phát hiện ra nơi đó một mảnh trống rỗng, chỉ có một loại ba động huyền diệu khó giải thích tràn ngập.
Hắn vừa viết chữ vừa thuận miệng hỏi.
Ở phía dưới Sở Cô Thành, có một vị lão giả râu tóc đều trắng toát, tóc dài vô cùng, mặc trường bào màu trắng, tay cầm phất trần.
Lão giả này có vẻ tiên phong đạo cốt, dáng vẻ siêu nhiên, nghe thấy Sở Cô Thành hỏi thì hơi gật đầu nói:
“Đích thị là do Kim lão phái người đưa tới. Khoảng thời gian trước, hắn cảm nhận được một cỗ ác ý đáng kinh ngạc bỗng nhiên giáng lâm nơi đây, tựa như cách thời không xa xôi đang theo dõi Húc Đán văn minh.”
“Kim lão và rất nhiều tiền bối liên thủ cùng nhau thôi diễn, muốn tìm được nguồn gốc ác ý kia, nhưng mà cuối cùng đều thất bại, hắn hoài nghi có liên quan đến hắc họa trước kia, rất nhiều kỷ nguyên tới nay, dư nghiệt hắc họa tuy rằng không còn tràn ngập như trước, có dấu hiệu mai danh ẩn tích, nhưng Kim lão vẫn luôn lo lắng rằng đây chỉ là điềm báo trước cơn dông tố mà thôi.”
Lão giả bạch bào kia chính là một vị Tinh Quân của Tiên Sở Hạo Thổ, tên là Bạch Mi, hắn rất được Sở Cô Thành coi trọng. Đương nhiên, thực lực của Bạch Mi Tinh Quân cũng khỏi cần nhiều lời, có thể đảm nhiệm chức vụ Tinh Quân ở Tiên Sở Hạo Thổ thì ít nhất cũng phải là tồn tại Tổ Đạo Cảnh vượt qua bảy lần Thiên Suy Kiếp.
Tuy rằng cùng vượt qua bảy lần Thiên Suy Kiếp giống nhau, nhưng ở cảnh giới này, đi lâu dài hay không đều ảnh hưởng rất sâu.
Cùng là tồn tại Tổ Đạo Cảnh, thế mà thủ đoạn và thực lực có thể chênh lệch nhau rất nhiều.
“Tàn dư hắc họa ư?”
Sở Cô Thành nghe thấy vậy cuối cùng cũng dừng động tác trên tay, hắn cầm lấy ngọc giản ở bên cạnh, sắc mặt trở nên có chút kỳ dị.
Viên ngọc giản kia bị hắn nhẹ nhàng rung lên, nhất thời phun ra quang huy mông lung. Những thứ quang huy này đan xen ở trong hư không, sau đó diễn hóa ra rất nhiều hình ảnh.
Bạch Mi Tinh Quân cũng ngẩng đầu liếc nhìn những hình ảnh kia, biểu cảm trên gương mặt hắn dần dần trở nên nặng nề và nghiêm túc hơn.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nội dung trong ngọc giản, nhưng mà vẫn khó nén chấn động và sự kinh hãi trong lòng.
“Ta sẽ chết cơ à?”
Sở Cô Thành bình tĩnh nhìn cảnh tượng trong hình, kế đó lên tiếng hỏi.
Đó là một mảnh hư không hắc ám bí ẩn, hắn nhìn thấy chính mình dường như đang ở trong vũ trụ mênh mông lạnh như băng.
Bỗng nhiên, một đạo tia sáng lạnh như băng xẹt qua, tựa như xé rách vạn cổ thời không, tiếp theo bổ xuống mi tâm ủa hắn, hắn không hề có sức nào để chống trả, cứ như vậy bị xuyên qua.
Hình ảnh cũng không quá rõ ràng, ngược lại rất mơ hồ, cũng chỉ có khoảnh khắc trong nháy mắt thế thôi, có điều chuyện lộ ra lại đủ để làm cho người ta rung động, da đầu tê dại.
Bạch Mi Tinh Quân nhìn hình ảnh kia, biểu tình cũng trở nên rất căng thẳng, cuối cùng rơi vào sự im lặng.
Mặc dù là Tổ Đạo Cảnh tồn tại có thể nói không có kẻ thù chân chính ở chốn thiên hạ này, ngay cả ở trong Thương Mang Giới thì cũng thuộc về phạm trù sừng sững tuyệt cao, thế mà giờ đây vẫn có chút khiếp sợ hãi hùng, tựa như đồng cảm.
Hắn cũng hiểu được vì sao Húc Đán văn minh sau khi bất ngờ thôi diễn được hình ảnh này, sẽ vội vàng phái người đưa tới như thế.
Cảnh tượng vừa nãy nếu như rò rỉ ra ngoài mà bị các thế lực còn lại của Hi Nguyên văn minh biết được, vậy tuyệt đối sẽ dẫn tới oanh động không thể tưởng tượng nổi.
Hết chương 2716.
Bạn cần đăng nhập để bình luận