Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3771. Kẻ ẩn núp trong bóng tối



Chương 3771. Kẻ ẩn núp trong bóng tối




“Chân Đạo cảnh…”
Cố Tiên Nhi yên lặng đứng giữa sơn cốc, cảm thụ tu vi hiện tại, rất nhanh một luồng lưu quang màu đỏ bay tới rơi xuống vai của nàng.
Đại hồng điểu vừa rỉa cánh vừa nói: “Tiên Nhi, nghe nói ngươi muốn đến Phạt Thiên Minh?”
“Ta đã định đi từ lâu nhưng luôn có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta không biết có phải ảo giác của mình hay không, ta luôn cảm giác trong tối tăm luôn có lực lượng nào đó cản trở ta đến Phạt Thiên Minh.”
Cố Tiên Nhi lắc đầu.
“Đến Phạt Thiên Minh, ngươi có thể gặp tên Cố Trường Ca kia.”
Đại hồng điểu vỗ cánh đáp xuống bờ suối trong vắt trong thung lũng, cúi đầu uống nước.
Ánh mắt Cố Tiên Nhi hiện lên chút mơ ước, giống như đang tưởng tượng, sau đó lại lắc đầu: “Ta không biết nên nói như thế nào. Có lẽ ta không nên đi gặp hắn. Có lẽ hắn biết chuyện gì đó, cho nên từ trước đến giờ hắn không đến gặp ta.”
Ánh mắt đại hồng điểu hiện lên sự nghi hoặc.
Sáng sớm hôm sau, sâu trong hư không của Cửu Thiên Chi Địa truyền đến âm thanh hạo đãng, thời không bị xé mở, có kim quang mờ mịt tràn ngập, từng chiến thuyền cổ lão khổng lồ hiện lên sâu trong hỗn độn, từng bóng người phi thăng lên, đứng sừng sững bên trên.
“Người đã đến đủ chưa?”
Vĩnh Tổ lặng im xuất hiện ở chỗ này. Ông ta đảo qua tất cả mọi người, sau đó nhìn Cố Tiên Nhi.
Bên cạnh Cố Tiên Nhi có không ít người của Cố gia đi theo, còn có tiên tổ Cố gia ở Đạo Xương chân giới Cố Vô Vọng.
“Cơ Ngự?”
Cố Tiên Nhi chú ý đến nam nhân bên cạnh Vĩnh Sinh Đạo Quân. Lúc trước, hắn ta dùng tên giả ẩn núp tại Tà Nguyệt Tông mưu cầu truyền thừa Câu Thiên Giáo, thậm chí đến Cửu Thiên Chi Địa cũng là đề nghị do Cơ Ngự đưa ra.
Trên đường đi, Cơ Ngự còn ngấp nghé truyền thừa Câu Thiên Giáo trên người nàng nhưng khi đến Cửu Thiên Chi Địa, nàng được người của Cố gia đón đi, khi đó Cơ Ngự lập tức biến mất.
“Hắn ta cũng đến Phạt Thiên Minh sao?”
Khi Cố Tiên Nhi dò xét Cơ Ngự, môt nam nhân có một vết sẹo trên mặt cũng đang nhìn nàng.
“Hắc hắc, Cơ Ngự, đây là đệ tử không được Tà Nguyệt Tông tiếp nhận mà ngươi đã nói sao?”
Nam nhân có sẹo trên mặt chế nhạo.
Cơ Ngự mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nghe xong hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói chuyện đi. Ta cho các ngươi đi theo không phải để các ngươi gây phiền phức cho ta.”
Cố Tiên Nhi rất nhanh thu lại ánh mắt, không để ý nữa.
Nàng cũng nhìn thấy Hi Nguyên Thánh Nữ nhưng bên cạnh nàng không có vị Hi Nữ kia.
“Đến Phạt Thiên Minh…”
Rất nhanh, Vĩnh Tổ vung tay, trực tiếp xuyên qua thông đạo thời không, xuyên qua khoảng không rộng lớn, từng chiếc phi thuyền vân chủ lượn lờ thần vụ nhiều màu, nhanh chóng tiến vào bên trong, sau đó biến mất không thấy đâu.
“Cố Tiên Nhi…”
Trên một đỉnh núi, Thanh Nam đứng ở đó nhìn từng chiếc phi thuyền rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta đã nói với ngươi, Thanh Nam vẫn là Nam Thanh…”
Một lát sau, một giọng nói nhẹ nhàng êm ái như dòng nước vang lên sau lưng nàng.
Nơi đó có gợn sóng khuếch tán. Một bóng người mơ hồ mông lung đứng đó, còn có ánh trăng mịt mờ vẩy xuống, tựa như đang đứng trong thế giới vô tận và rộng lớn của mặt trăng.
Nam Thanh đã đoán trước, nàng không quay đầu lại, chỉ cười nói: “Tiền bối rốt cuộc cũng chịu ra gặp ta một lần. Mẫu thân người và ngài là bạn cũ. Mẫu thân đã nhiều lần nhắc đến tiền bối trước mặt ta.”
“Mẹ của ngươi?”
“Nam Tôn nàng gần đây tốt chứ?”
Giọng nói êm ái đó sửng sốt một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Không tốt, không tốt chút nào. Mẫu thân nàng bị người ta tính kế lợi dụng. Cho dù đến bây giờ vẫn cứ mơ mơ màng nàng. Ta muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân nàng.”
Nam Thanh rốt cuộc xoay người lại. Trong đôi mắt trong veo sâu thẳm của nàng hiện lên sự lạnh lùng, giọng điệu hùng hổ dọa người, nhìn chằm chằm nữ tử như trăng sáng sau lưng.
Nhưng đối phương đang được ánh sáng mông lung bao phủ, hoàn toàn nhìn không rõ chân dung, giống như nàng đang đứng trong một thời không vô cùng xa xôi.
“Đòi lại công đạo gì?”
Giọng nói dịu dàng đó vẫn bình tĩnh như cũ, như thể vẫn luôn như vậy, không hề thay đổi vì bất cứ ngoại cảnh nào.
“Tiền bối chắc hẳn biết rõ sự thật khi hạo kiếp Hắc Họa lắng xuống, văn minh chí bảo đời thứ nhất làm thế nào mà đến, các lãnh tụ lúc trước chẳng qua chỉ là quân cờ mà ngươi tìm kiếm. Nam Tôn cũng vậy, Đông Hoàng, Trung Quân cũng thế, đều bị ngươi lợi dụng bài bố. Cũng chỉ có Bắc Đế thông minh, vào phút cuối cùng kịp phản ứng mà lẩn trốn.” Nam Thanh tiến lên nửa bước, gương mặt vẫn nở nụ cười lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng thế.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì. Trên người ngươi có khí tức của Nam Tôn, cho nên sau khi ngươi tiến vào Cửu Thiên Chi Địa, ta đã giúp ngươi che giấu. Nếu không, với quan hệ giữa ngươi với Thiên Chúng, Cửu Thiên Chi Địa sẽ không cho phép ngươi đặt chân vào.”
“Thiên Chúng xâm phạm, đồng thời Thiên Chúng Chi chủ khôi phục, tìm được tọa độ của Cửu Thiên Chi Địa, cướp đi Luân Hồi Kính, ngươi thật sự cho rằng Nghịch Mệnh Cung sẽ không có người phát hiện được chân tướng sao?”
Âm thanh dịu dàng kia nói.
“Ta không quan tâm những chuyện đó. Trong mắt ta, các ngươi chỉ là những kẻ chỉ biết trốn trong bóng tối, lộng chân tướng, làm trò hề và thao túng người khác. Các ngươi là những kẻ đáng ghét nhất.”
Nam Thanh lạnh lùng nói. Khi nàng nói chuyện, giữa lông mày của nàng đột nhiên sáng ngời, dường như có một giọt máu tươi tràn ngập ý chí hỗn độn xoay tròn trong đó. Sau đó, một luồng sức mạnh kinh khủng dường như có thể hủy thiên diệt địa, tái diễn hỗn độn, che đậy vạn cổ xuất hiện. Hết chương 3771.



Bạn cần đăng nhập để bình luận