Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1701: Ánh mắt chạm nhau

Chương 1701: Ánh mắt chạm nhau

“Đây rốt cuộc là cái gì?”

Ở bên ngoài khe nứt lớn, Lâm Ân ngơ ngác nhìn hết thảy những gì mình làm ra, vẫn chưa phản ứng kịp.

Hắn luôn có cảm giác bản thân đã đi vào một cái bẫy và đã làm một chuyện mà hắn sẽ vô cùng hối hận.

“May mà có ngươi, nếu vẫn không thả cố Thiên Đạo ý thức này ra thì ta cũng không chiếm được thế giới bản nguyên.” Thân ảnh Cố Trường Ca hiện lên sau lưng hắn, khoé miệng ngậm một nụ cười nhàn nhạt.

“May mà có ta?”

Toàn thân Lâm Ân phát lạnh, quay đầu khó có thể tin nhìn Cố Trường Ca, lời nói cũng run rẩy.

Hắn không biết Cố Trường Ca vào tới đây từ bao giờ, nhưng nhìn từ tình huống hiện tại thì Cố Trường Ca đã giết những người khác ở nơi này.

“Ngược lại ngươi là một tên đáng thương. Tiên tổ vất vả lắm mới phong ấn được Thiên Đạo ý chí, kết quả là bị ngươi thả ra một cách dễ dàng như vậy.” Cố Trường Ca lắc đầu cười khẽ, tuy là tiếc hận nhưng trong mắt hắn vẫn là một mảnh lạnh nhạt như cũ, tâm tình cũng không hề chập chờn.

“Tổ tiên của ta?” Lâm Ân ngạc nhiên, đột nhiên cảm giác được xung quanh có một cổ bi thương đậm đặc lan đến. Trong Kiếm thành sụp đổ xuất hiện vô số điểm sáng hội tụ về phía hắn, phảng phất như anh linh cổ lão ở thời kỳ tổ tiên.

Chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nét mặt dại ra, hắn lẩm bẩm nói: “Chuyện này sao có thể…”

Hắn đã bị Thiên Đạo ý chí lợi dụng, mượn máu tươi của hắn để giải trừ phong ấn, khiến cho tất cả những nỗ lực của tổ tiên tan thành tro bụi chỉ trong gang tấc.

“Ta là tội nhân.” Lâm Ân cười thảm đứng lên, quỳ rạp xuống đất, trong lòng tràn ngập bi ai.

“Không, ngươi cũng không phải tội nhân, ngươi là anh hùng đã cứu vớt Kiếm Huyền đại thế giới.”

“Nếu như không nhờ ngươi, ta cũng không tìm được chỗ ẩn thân của gia hỏa này.” Cố Trường Ca cười vỗ bả vai hắn một cái, tiếp đó bước tới một bước, xuất hiện bên trên khe nứt lớn kia…

Cương phong đáng sợ bao trùm, rõ ràng là bên trong ẩn chứa quy tắc thần liên mang tính huỷ diệt khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, đủ để xuyên thủng bất cứ nhục thân của sinh linh tu sĩ nào.

Thế mà Cố Trường Ca lại sừng sững đứng đó, thân ảnh bất động như ngục, ngóng nhìn bóng tối không nhìn thấy đáy sâu ở phía dưới cùng.

Phụt một tiếng!

Tất cả tu sĩ của Thập tam châu ở Kiếm Huyền đại thế giới đều hoảng sợ, run rẩy không ngừng, toàn thân phát lạnh, nhìn thấy ở chỗ sâu trong thiên địa nứt ra một vết nứt tựa như mặt kính vỡ tan.

Lại tựa như vết rạn trên quả trứng gà, vào thời khắc này không ngừng lan tràn ra, vắt ngang qua bầu trời, tiếp đó bắt đầu sụp đổ!

Nơi đó phát ra sát ý và nỗi phẫn nộ mênh mông vô ngần, băng lãnh mà vô tình, hoàn toàn là muốn huỷ diệt hết thảy. Các tu sĩ chứng kiến cảnh tượng này trái tim đều đập mạnh, toàn thân lạnh ngắt.

Đó là cái gì?

Tại chỗ sâu trong thiên địa sụp đổ, có một đạo mâu quang rơi xuống.

Đó là một con mắt.

Con mắt kia quá dọa người, quả thực giống hệt như được tạo thành từ những mảnh vụn của vũ trụ, vô cùng to lớn.

Thâm thuý mà mênh mông, hắc ám mà vô tình, lộ ra màu đen đỏ, tơ máu màu đen rậm rạp chằng chịt không ngừng lan ra khiến người ta rùng mình, lạnh từ đầu tới chân.

Hơn nữa con mắt đó còn không mang chút cảm xúc nào, lạnh lẽo đến cực hạn!

Giờ khắc này, ngay cả linh hồn của bọn hắn cũng đã bị đông cứng.

Thậm chí những tồn tại Chuẩn Đế cảnh đến từ thượng giới cũng giống như thế, động đậy một chút cũng không dám, dường như bị một tồn tại không thể diễn tả dõi mắt nhìn theo, ngay cả sâu kiến cũng không bằng… Không, ngay cả bụi trần cũng không bằng.

Ngoài Cổ Huyền di chỉ, vô số sinh linh tu sĩ cũng thấy được một màn đáng sợ này.

“Xem ra đó chắc là thứ chúng ta muốn tìm…” Một vị Lục Địa Kiếm Tiên run giọng nói.

Đây cũng không phải một loại tồn tại bên trên vĩ độ, quả thực bọn hắn không thể nào hiểu được đó là cái gì, nhìn thẳng vào thì đầu có cảm giác như muốn nổ tung.

“Thiên đạo vô tình, dùng vạn vật làm vật hy sinh…”

“Niệm tình ngươi không dễ dàng gì mới sinh ra được ý thức, nếu như giao bản nguyên ra thì có lẽ ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Cố Trường Ca nhìn con mắt hiện ra ở cuối chân trời, thân ảnh không hề di chuyển mà vẫn đứng trước khe nứt lớn như cũ, nói với vẻ thản nhiên.

Hắn biết con mắt đó chỉ là thứ mà Thiên Đạo ý chí hiển hoá chiếu ra thôi.

Sâu trong bóng tối.

Khoảnh khắc lời nói của Cố Trường Ca vừa dứt, bỗng nhiên dưới chân hắn bạo loạn, có hỗn độn khí xông ra muốn bao phủ cả người hắn.

Máu đỏ tươi kinh khủng lập tức chiếu rọi, trừ khử hắc ám thâm thuý, phá vỡ sương mù màu đen đậm đặc, gắt gao nhìn chăm chú vào Cố Trường Ca.

Một con mắt ở nơi sâu trong bóng tối chậm rãi mở ra, con mắt được chiếu rọi ở phía cuối chân trời kia cũng đồng loạt nhìn về phía này.

Ầm!

Hai đạo ánh mắt tựa như quán xuyên vạn cổ, kim cổ, tương lai phá diệt hết thảy mọi thứ.

Nhưng hiển nhiên là lai lịch của nó vô cùng kinh khủng, không chỉ là ở chỗ sâu trong thiên địa mà là ở chỗ sâu trong hắc ám.

Không một tu sĩ sinh linh nào có thể hình dung hết thảy những chuyện đang diễn ra, bởi vì trong khoảnh khắc bọn hắn nhìn vào đạo ánh mắt này thì dường như linh hồn đã biến mất. Tất cả đều bị đông cứng giữa thiên địa.

Trong đó bao gồm cả Lục Địa Kiếm Tiên, thần hồn bị trừ khử. Thời gian, không gian cũng trở nên bất động tuyệt đối!

Lúc này đây, chỉ có Kẻ thành đạo mới thoát được loại gò bó này.

Còn những tồn tại ở cấp độ khác thì có có thể bị giam cầm ngay tại chỗ, chờ đợi hạo kiếp và tử vong.

Hết chương 1701.
Bạn cần đăng nhập để bình luận