Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1734: Chúng ta chỉ là người ngoài mà thôi

Chương 1734: Chúng ta chỉ là người ngoài mà thôi

"Xem ra chúng ta đã tới đúng lúc, trận ước chiến trên đỉnh Hoàng thành còn chưa bắt đầu."

Nhìn tình cảnh trước mặt, dường như vẻ mặt của Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, hắn khẽ cười nói với Doãn Mi ở bên cạnh.

"Nếu như công tử tới chậm một chút thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ rồi hay sao?"

Doãn Mi mặc một bộ bạch y, mái tóc như mây, hé môi nở nụ cười, nói một cách tự nhiên. Phong thái của nàng yểu điệu, xinh đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Không ít tuổi trẻ nam tử dùng ánh mắt kinh diễm nhìn nàng, trong lòng thầm hâm mộ ghen ghét không thôi.

"Trường Ca thiếu chủ đến rất đúng lúc."

"Trận chiến Hoàng đô này sao có thể vắng bóng Trường Ca thiếu chủ được chứ?"

Thấy thế, Chí cường giả của các tộc cũng nhao nhao hiện thân từ trong bóng tối, mời Cố Trường Ca cùng đứng ở vị trí cao nhất, ưu thế nhất trên lầu các cùng với bọn hắn để thỏa thích quan sát trận chiến này.

Trước đó bọn hắn chỉ núp trong tối mà không hiển lộ chân thân.

Không ai ngờ được bỗng nhiên Cố Trường Ca lại tới.

Ai cũng biết hiện giờ hắn đang mang thương tích trong người, nếu bất chợt bị kẻ nào đó tập kích, vậy chẳng phải những người núp trong bóng tối là bọn hắn sẽ trở thành nghi phạm hay sao.

Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn vô cùng buồn khổ, sau đó lại thấy hoang mang và tuyệt vọng.

Bọn hắn còn đang âm thầm coi Cố Trường Ca như mục tiêu để đuổi theo, vậy mà ngay cả những nhân vật ở bậc lão tổ đằng sau bọn hắn cũng phải cẩn thận dè dặt, e ngại bất an khi đứng trước mặt Cố Trường Ca.

"Xem ra người của hai bên đều chưa hiện thân."

Cố Trường Ca đứng ở nơi cao nhất trên lầu các, gió đêm thổi tới, y bào nhẹ nhàng lay động, dáng vẻ hơn hẳn trích tiên. Hắn nói với vẻ như thể hơi kinh ngạc.

"Đã đến giờ rồi, xem ra cái tên Du Thiên Chính này không dám hiện thân."

Đúng lúc hắn vừa dứt câu, bỗng nhiên có một giọng nói uy nghiêm vang vọng lên giữa đất trời.

Một thân ảnh đầu đội tử kim quan, người mặc tử kim Long bào xuất hiện ở trên tường thành.

Hắn chậm rãi đi đến, tựa hồ có hoàng đạo long khí đang đan xen sau lưng. Có khoảng ngàn vạn đạo đang liên tục cộng minh, toát ra thanh thế kinh khủng chấn động thiên địa.

Tất cả tu sĩ và sinh linh đều cảm thấy có một uy áp to lớn đánh tới, không kìm được run rẩy và sợ hãi, phảng phất như đang đối mặt với biển khơi sụp đổ, vũ trụ nát vỡ.

Bọn hắn rất muốn quỳ bái lạy lục phương hướng kia.

Ngay cả những Kẻ thành đạo cũng nhíu mày, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc khó hiểu, cảm thấy hình như giờ khắc này Du hoàng đã đặt chân vào cảnh giới Kẻ thành đạo mà không phải là Chuẩn Đế nữa.

Cuối cùng Du hoàng cũng hiện thân. Hắn đi tới với vẻ rất ung dung tuỳ ý, sau đó chầm chậm hạ xuống đỉnh Hoàng thành.

Hàng tỷ đạo Long khí vờn quanh, thiên địa cộng minh, rất nhiều dị tượng đan xen cộng hưởng, cường đại mà khủng bố, trời sinh đã đứng ở vị trí bất bại.

Bên cạnh đó, rất nhiều tồn tại cổ lão cảm nhận được sau lưng Du hoàng còn ẩn chứa một lực lượng cường đại khác.

Bọn hắn suy đoán ắt hẳn là có không ít lão ngoan đồng của Đại Du tiên triều đang ẩn thân trong bóng tối, chẳng qua là không hiện thân mà thôi. Có lẽ đợi đến khi nào xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay khó xử lý nào đó thì bọn hắn mới ra tay.

"Xem ra tuy bề ngoài Du hoàng rất ung dung nhưng cũng âm thầm kiêng dè và thận trọng nhỉ."

Không ít tồn tại cổ lão của bất hủ đạo thống dời mắt đi có suy nghĩ như vậy.

Ầm!

Khi Du hoàng hiện thân, Đại Du Hoàng Đô vốn đang yên tĩnh tức khắc sôi trào, vô vàn thần tử đều cảm thấy phấn chấn, đứng ở đó tung hô bệ hạ vô địch, nhất định sẽ trấn áp được kẻ thù!

Trong mắt của tất cả tu sĩ và sinh linh, dưới sự quản lý của Du hoàng, quốc lực của Đại Du tiên triều không ngừng phát triển, các tộc thái bình an cư.

Đột nhiên lúc này lại xuất hiện tai họa, rõ ràng chính là trò quỷ của Du Thiên Chính kia.

Đương nhiên bọn hắn hy vọng Du hoàng có thể chém chết kẻ địch cạnh tranh năm xưa kia để trả lại sự thái bình cho Đại Du.

"Đã đến thời gian rồi, Du Thiên Chính, ngươi đang ở đâu?"

Du hoàng đứng sừng sững trên đỉnh Hoàng Đô, ánh mắt sâu thẳm, khẽ quát một câu.

Giờ khắc này tinh khí thần của hắn đã đạt đến đỉnh phong, dường như có dấu hiệu đột phá giới hạn ràng buộc. Hơn nữa có vô số thần dân đang gào hô danh hiệu của hắn, lực tín ngưỡng và khí vận hội tụ khiến sức mạnh của hắn còn kinh khủng hơn, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Du Thiên Chính đấu với hắn như thế nào được đây?

"Xem ra trận chiếm đêm nay đã được định trước. Trong loại tình huống thế này, chúng ta cũng khó có thể chiến thắng được Du hoàng."

"Huống chi hắn còn nắm trong tay rất nhiều thủ đoạn và quốc khí, đây chính là một trận chiến không có gì bất ngờ cả."

Mấy vị tồn tại cổ lão đều lắc đầu bày tỏ, bọn hắn cảm thấy trận chiến này đã được chú định, Du Thiên Chính không hiện thân là một hành động sáng suốt.

E rằng đại quân kinh khủng ở bên ngoài Đại Du Hoàng Đô kia sẽ nhanh chóng bị hủy diệt hoặc là đầu hàng thôi.

"Nhưng biết đâu sẽ có chuyện ngoài dự đoán. Cái tên Du Thiên Chính kia không giống kẻ ngốc, dám lựa chọn khiêu chiến vào thời điểm này, chắc là có lực lượng nào đó rồi."

Một vị tồn tại cổ lão khác không dám gật bừa với những ý kiến kia. Hắn đã sống rất lâu, lông mi cũng đã rụng sạch, cho nên hắn mơ hồ cảm thấy trận ước chiến này toát ra một loại cảm giác quỷ dị không sao nói rõ.

"Có lẽ sự việc sẽ không đơn giản như vậy, cứ ngồi chờ xem là được."

"Trường Ca thiếu chủ có cái nhìn thế nào về chuyện này?" Mấy vị tồn tại cổ lão khác cùng nhìn về phía Cố Trường Ca bên cạnh, muốn biết suy nghĩ của hắn.

Dường như khi nghe được câu hỏi kia thì Cố Trường Ca mới hoàn hồn lại, hắn cười nói với vẻ hơi kinh ngạc: "Bất kể kết quả thế nào, đây đều là chuyện nội bộ của Đại Du tiên triều, chúng ta chỉ là người ngoài mà thôi, ta cảm thấy vẫn nên ăn nói thận trọng, bàng quan đứng xem thì tốt hơn."

Ầm!

Cố Trường Ca vừa nói xong chưa được bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài Đại Du Hoàng Đô lại xuất hiện sát khí ngút trời.

Một thân ảnh đáng sợ có khí tức che lấp thiên địa, phá hủy tầng mây, nghiền nát sao trời nơi vực ngoại đang mau chóng sải bước đánh tới.

Tóc hắn xõa tung, mắt tỏa ra lãnh điện, tựa như bậc quân vương vô địch. Hắn cầm Thiên Đao kim sắc trong tay trực tiếp bổ đôi trận văn bên ngoài tường thành, một đường xâm nhập đến đây.

"Du Thiên Dung, đã đến lúc chấm dứt chuyện giữa hai chúng ta. Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta vong."

Rốt cuộc Du Thiên Chính cũng hiện thân, hắn lạnh lùng nhìn Du hoàng, mở miệng nói.

Du Thiên Dung chính là tên thật của Du hoàng, đã nhiều năm rồi không có ai thốt lên cái tên này.

Hết chương 1734.
Bạn cần đăng nhập để bình luận