Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2363: Một trong những người hiểu rõ hắn nhất trên đời

Chương 2363: Một trong những người hiểu rõ hắn nhất trên đời

Đại thế hiện giờ đã làm cho thiên cơ hỗn loạn, đại đạo mịt mờ, một số biến số, dị số hợp thời mà sinh, ứng kiếp mà thành.

Trong kỷ nguyên trước, hầu như không có khả năng tồn tại thiên phú dị số. Thiên thời địa lợi nhân hòa là điều tất yếu, cũng còn cần tích lũy trong thời gian lâu dài, từ trong hàng tỷ loại va chạm diễn hóa mà thành.

Giống như người có biến số thiên phú, thành tựu trong tương lai không cách nào suy diễn đánh giá được, đơn giản là phá vỡ lẽ thường, siêu thoát khỏi gông cùm xiềng xích của thiên địa.

Bởi vậy trong mắt lão đạo nhân, Vương Tiểu Ngưu trước mặt chính là hạt giống Đạo Cảnh tốt trong tương lai.

Trong nội tâm của lão đạo nhân xúc động, có cảm giác rất có thể Vương Tiểu Ngưu chính là thiên mệnh chi tử hàng sinh trong kiếp đại loạn này. Có lẽ trong tương lai hắn sẽ đảm nhiệm một trọng trách quan trọng chống lại thiên ngoại, cứu vớt vạn linh bá tánh.

Đúng lúc này, trên con đường làng ở phía xa xa, phụ thân Vương Nhị Ngưu của Vương Tiểu Ngưu đang thúc ngựa trở về. Những thôn dân gặp hắn ở trên đường đều nhao nhao chào hỏi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Phía sau Vương Nhị Ngưu, Cố Trường Ca đội mũ che rộng vành, lưng đeo giỏ, bên trong đựng một ít dưa leo chưa bán xong.

Hôm nay bọn hắn đi chợ hơi muộn, bỏ lỡ thời điểm lượng người đi chợ đông nhất nên không thể bán hết.

Vương Nhị Ngưu cũng không để ý, có người giúp hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều so với trước kia. Chủ yếu vẫn là mấy cô nương trẻ tuổi giả vờ mua dưa, cố tình đến gần Cố Trường Ca rồi thuận tay mua một chút.

Nhưng Vương Nhị Ngưu vẫn cảm thấy không yên tâm, hắn rất đơn thuần, chỉ cảm thấy bộ dạng như vậy của Cố Trường Ca gây ra không ít phiền toái.

Bất đắc dĩ hắn phải đi mua cho Cố Trường Ca một cái mũ che rộng vành, tạm thời che đi khuôn mặt của hắn, nhưng như vậy cũng không thể che hết bộ dáng.

Vì dù có che mặt thì cũng giấu được với thân hình thon dài, cao ngất và quý khí ôn thuận bất phàm nổi bật kia.

Rất nhiều cô nương đã sớm biết được tin tức ở Thanh Sơn thôn có một vị quý tộc lưu lạc đến đây, lớn lên cực kỳ tuấn tú, giống như trích tiên hạ phàm.

Tin tức kiểu này cứ một truyền mười, mười truyền một trăm, gây xôn xao khắp vùng lân cận.

"Phụ thân…"

Vương Tiểu Ngưu đang nói chuyện lão đạo nhân ở cổng thôn.

Từ xa hắn đã trông thấy Vương Nhị Ngưu đánh xe ngựa trở về, lập tức hưng phấn hét lớn, muốn nói tin tốt này cho phụ thân của hắn biết.

"Hiếu tâm đáng khen, không tệ không tệ."

Lão đạo nhân thấy thế cũng cười cười vuốt râu. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn càng hiểu rõ hơn về Vương Tiểu Ngưu.

Đây là một tiểu gia hỏa đơn thuần, có tấm lòng son, chưa được mài dũa, là một nhân tài tốt có thể giảng dạy. Mặc dù vừa rồi một nhà Trần Nhã đều nghe được những gì lão đạo giảng giải thì cũng có chút nhập thần.

Nhưng khi thấy Vương Nhị Ngưu trở về, hai mắt lại sáng lên.

Loại tiên duyên này vô duyên với bọn hắn, nhưng nhân duyên thì có thể tranh thủ.

"Cố công tử…"

Trần Nhã dùng bàn tay trắng nõn siết chặt quần áo, trông rất khẩn trương, ánh mắt mong chờ nhìn thân ảnh ở phía sau Vương Nhị Ngưu.

Nhưng đúng lúc này, vị bạch y nữ tử họ Tô kia cũng nhìn về phía nơi đó theo nàng.

"Cái gì?"

Nhưng phản ứng của vị bạch y nữ tử họ Tô còn kịch liệt hơn nàng rất nhiều.

“Đây có phải là tiểu tử họ Cố mà ngươi luôn nhắc đến không?”

“Tại sao lại đội mũ che, thần thần bí bí, còn không cho thấy chân dung?”

Trần Nhã siết chặt tay, trong lòng vừa mong đợi vừa xấu hổ.

Nghe câu hỏi này của phụ mẫu, nàng không khỏi suy đoán.

“Có thể là vì để không gây náo động và mang đến những rắc rối không cần thiết chăng? Gần đây Cố công tử rất nổi danh.”

“Sao có thể...”

Nữ tử họ Tô mặc bạch y không kìm được siết chặt hai tay. Vì dùng lực quá mạnh mà các đốt tay bị bóp đến trắng bệch.

Trong lòng nàng rối loạn, quả thật khó mà tin được những gì nàng thấy trước mắt.

Dáng người quen thuộc, gương mặt quen thuộc, cho dù đội mũ che thoạt nhìn có chút tang thương chán nản nhưng khó có thể che đi ngũ quan quen thuộc.

Thậm chí dáng đi cũng vô cùng quen thuộc.

Có thể nói nàng là một trong những người hiểu rõ hắn nhất trên đời, theo sau hắn suốt một thời gian dài. Khuôn mặt của nàng bên dưới tấm mạng che đầy kinh ngạc và khó hiểu, lòng nàng cũng không bình tĩnh được. Cả người khẽ run, đáy mắt có chút ẩm ướt mơ hồ.

Đó thực sự là hắn...

Tại sao lại gặp nhau ở nơi này? Một sự trùng hợp bí ẩn? Hay là có chuyện bất ngờ? Hay là hắn vì mình mà sắp xếp một chút bất ngờ?

Giờ phút này, thậm chí nàng còn đang nghi ngờ có phải mình đang mơ hay không. Hết thảy mọi chuyện trước mắt đều vô cùng huyền ảo, có thể sẽ tiêu tan bất cứ lúc nào.

“Cha...”

Trên đường làng, Vương Tiểu Ngưu hào hứng nghênh đón, nóng lòng muốn báo tin vui cho cha.

Trên mặt Vương Nhị Ngưu cũng tràn đầy ý cười, trong lòng vô cùng kích động. Dọc đường về nhà, hắn cũng đã biết được chuyện này qua miệng một số dân làng.

Cũng có ngày lão Vương như hắn vậy mà thực sự có tiên duyên, có cơ hội tiếp xúc với huyễn thần.

Chuyện như vậy sao hắn có thể không kích động, phấn khích cho được. Nếu không có người ngoài ở đây, e rằng khó có thể tự kiềm chế mà thắp cho tiên tổ vài nén hương.

Hết chương 2363.
Bạn cần đăng nhập để bình luận