Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2149: Chân tướng (2)

Chương 2149: Chân tướng (2)

Thiền Hồng Y nhìn bản thân, trên mặt cũng không khỏi lộ ra chút dịu dàng.

Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đó là một người nam tử trẻ tuổi mới gặp lần đầu tiên, cảm thấy hắn rất phiền phức. Đến bây giờ nghĩ lại mới hiểu được, nam tử trẻ tuổi tên là Tống Minh này đã dành biết bao khoan dung và ái mộ đối với mình lúc ấy.

Tuy nói hắn mới gặp được nàng lần đầu tiên thôi.

Mà lúc ấy nàng cũng không nghĩ tới những thứ này, chỉ là cảm thấy tên này thật phiền phức nhưng vẫn may không phải kẻ xấu, ở bên bờ U Minh còn ra tay giúp nàng giải quyết yêu ma.

Khi hắn hỏi về lai lịch của nàng, nàng nói rằng nàng đến từ ngọn núi đó nhưng tất cả mọi người không một ai tin cả, còn cho rằng nàng đang đùa.

Sau đó nàng nói chuyện này với sư tôn nhưng lại làm hắn không vui, còn dặn nàng đừng lui tới nhiều với những đệ tử tông môn này.

Đến hôm sau, một lão tổ của tông môn mà Tống Minh tu luyện mang theo Tống Minh đi tới dưới chân núi cùng quỳ ở đó.

Thiền Hồng Y vốn tưởng rằng những ký ức này đã phai nhòa rồi nhưng hiện tại mới phát hiện, chỉ là nàng lựa chọn quên hết những hồi ức này mà thôi.

Một lần nữa lại trở lại thời đại này, những mảnh kí ức ấy lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Bóng dáng của nàng, xuyên qua mảnh rừng rậm này tiếp tục theo tuyến thời gian đi về phía trước, tuy rằng đối với dòng sông thời gian dài mênh mông mà nói, mảnh thời không này của nàng chỉ là một mảnh rất nhỏ thôi.

Nhưng đối với mảnh thời không này mà nói lại là mấy ngàn năm, mấy vạn năm, thậm chí còn xa xưa hơn.

Đây là một mảnh vụn thời gian chôn cất ở kỷ nguyên cổ xưa. Nơi nơi chôn vùi trong hắc ám, bị dòng sông thời gian bao phủ, muốn tìm được nó chỉ có thể dựa vào may mắn.

Thiền Hồng Y cũng không xác định bản thân có thể bình yên rời khỏi đây hay không, có thể trở về thời không hiện tại của nàng hay không.

Vào lúc này, nàng chỉ cần đi theo dòng sông thời gian, cứ thế đi về phía thượng nguồn tìm kiếm sự thật mà nàng muốn mới là ưu tiên hàng đầu.

Trong quá trình này, nàng không trở về ngọn núi đó mà chỉ nhìn từ xa, nàng lo lắng rằng bản thân sẽ đắm mình trong quá khứ tốt đẹp mà quên ý định ban đầu, cuối cùng đắm mình trong quá khứ này.

Tâm trí của nàng kiên định nhưng không chắc bản thân mình sẽ không bị quá khứ ảnh hưởng.

Thời gian vẫn trôi, chẳng qua là chậm hơn mà thôi, sau đó nó bắt đầu nghịch chuyển, Thiền Hồng Y đi giữa những cảnh tượng của quá khứ đầy mơ hồ này tựa như một người qua đường tự mình trải qua những chuyện của quá khứ.

Cuối cùng trở lại ngọn núi nàng quen thuộc.

Dưới chân núi, một tiểu cô nương áo đỏ sợ hãi kéo ống tay áo của một bóng người mơ hồ không rõ, rụt rè đứng ở phía sau bóng người ấy.

Trước mặt tiểu cô nương mặc áo đỏ này là một đám thổ phỉ đang hoảng sợ quỳ xuống, nét mặt bọn chúng tràn ngập sợ hãi không ngừng cầu xin tha thứ.

“Chúng đã phá hủy thôn làng của ngươi, đốt cháy quê hương của ngươi, ngươi không muốn trả thù sao?”

Giọng nói ôn hòa của một nam nhân vang lên giống như mang theo ma lực kỳ lạ nào đó khiến tiểu cô nương mặc áo đỏ vốn đang bất an, phẫn nộ và hận thù dần dần bình tĩnh lại.

“Muốn.”

Nàng đã trả lời như vậy, giọng nói ấy trong trẻo, ẩn chứa ý chí mạnh mẽ.

“Vậy bây giờ ngươi hãy báo thù đi, bọn họ đều đang ở trước mặt ngươi, ngươi muốn xử lý bọn họ như thế nào cũng được.”

Giọng nói của nam nhân vẫn dịu dàng như vậy, như thể vĩnh viễn cũng không gợn sóng vì bất kỳ sự vật nào trên thế giới này.

Thiền Hồng Y ở xa xa chứng kiến cảnh tượng này, nàng nhìn Tiểu cô nương mặc áo đỏ kia cầm lấy thanh đao giết chết từng tên thổ phỉ trước mặt mình.

Nàng không để ý máu tươi phun lên mặt, phun lên người, trong đôi mắt trong suốt ấy chứa đầy hận thù.

Lúc ấy ở trong lòng nàng chỉ nghĩ đám thổ phỉ này vừa tàn sát thôn làng của nàng, giết hại cha mẹ nàng, còn có rất nhiều thôn dân vô tội.

Từ ngày đó, nàng bắt đầu cùng sư tôn nương tựa lẫn nhau, coi hắn là người thân nhất thế gian. Lúc ấy nàng hoàn toàn không nghĩ tới, một ngày nào đó trong tương lai sẽ phát hiện được sự thật tàn khốc.

Đám thổ phỉ tàn sát thôn làng của nàng là do sư tôn của nàng đích thân ra lệnh.

Nói cách khác, sư tôn mà nàng vẫn luôn kính sợ và ngưỡng mộ mới là kẻ thù lớn nhất của nàng.

Lúc hiểu được tất cả, trái tim nàng đau như dao cắt, nàng không thể tin được sự thật này, cũng không muốn tin.

Đến tận khi nàng khóc chạy tới trước mặt sư tôn chất vấn hắn, lúc ấy nàng chỉ nhận được một câu: “Đúng vậy.” quá đỗi nhẹ nhàng, nàng mới bỗng nhiên phát hiện.

Thì ra sự lạnh lùng của sư tôn vẫn luôn cắm rễ tận xương trong tích cách của người nam nhân ấy, hắn chưa bao giờ để ý đến sự đau đớn và thống khổ lúc đó của nàng.

Từ ngày đó trở đi, Thiền Hồng Y phát hiện thế giới mình vẫn luôn tin tưởng biết bao lâu đột nhiên sụp đổ. Sư tôn mà nàng tưởng bản thân mình vô cùng quen thuộc, hóa ra lại chưa từng thấy rõ khuôn mặt thật của hắn.

Hết chương 2149.
Bạn cần đăng nhập để bình luận