Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 691: Lẽ nào Doanh Hoàng tử là tên giả mạo sao?

Chương 691: Lẽ nào Doanh Hoàng tử là tên giả mạo sao?

Mạc trưởng lão khác đều rất giật mình nhìn về phía Mạc lão, không ngờ hắn lại đồng ý thỉnh cầu của Cố Trường Ca, khiến cho bọn hắn rất bất ngờ.

"Ồ? Vậy vãn bối xin thay mặt các đệ tử cảm ơn Mạc trưởng lão trước.”

Cố Trường Ca có chút kinh ngạc, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, nhưng thật ra cũng không ngoài ý muốn.

Hắn nói nhiều như vậy, còn chẳng phải là muốn để Mạc trưởng lão chủ động mở miệng hay sao, sau đó phát hiện Doanh Sương thật ra là tên giả mạo.

Bằng không kế hoạch tiếp theo của hắn căn bản không thể thành công được.

"Trường Ca thiếu chủ không cần nhiều lời, dù sao đều là vì một đám đệ tử, chút phiền phức ấy không tính là gì."

Mạc lão khoát tay một cái nói, một bộ dáng nghiêm nghị.

"Mạc trưởng lão, bằng không thì hai ta tách nhau ra đi thăm dò, trước tiên ta thăm dò ở bên này, người ở bên kia.”

"Sau đó lại đi khu vực phía dưới, như thế nào?"

Tiếp theo, Cố Trường Ca và Mạc lão hóa thành thần hồng, rất nhanh đến khu vực tu hành của đám thiên kiêu.

Cố Trường Ca đảo qua thần nhạc ở phụ cận, sau đó chỉ vào khu vực mà Tô Thanh Ca đi đến, mỉm cười đối với Mạc lão nói.

"Không có vấn đề gì."

Mạc lão trầm ngâm một chút, gật đầu, ngược lại cũng không từ chối, sợ Cố Trường Ca hoài nghi mà suy nghĩ nhiều.

Lập tức, hai người tách nhau ra.

Thần sắc của Mạc lão mang theo dị sắc, thần niệm quét ngang, một đường dò xét xuống.

"Tôn Hạo, U Hàn Chi Thể, ẩn chứa U Hàn bản nguyên, đến từ Tôn gia cổ lão..."

Mà một bên khác, dưới ánh trăng, thân ảnh của Tô Thanh Ca rất nhanh tiến vào trong một khu vực.

Nơi đây núi cao chập chùng, vô cùng cao lớn, còn hiện ra thanh quang trong suốt, có long khí tràn ngập muôn hình vạn trạng.

Cũng may diện tích của Chân Tiên thư viện rất rộng lớn, nhất là ở trong đêm, cơ hồ là không nhìn thấy những người khác.

Tô Thanh Ca làm việc rất bí mật, hơn nữa đã tính toán kỹ thời cơ, lúc này mới không bị người khác phát giác được.

Phía trước một động phủ, nằm ở giữa tất cả tòa thần nhạc, đang phun ra đủ loại hà quang.

Đến đây, thần sắc của Tô Thanh Ca trở nên vô cùng đạm mạc, khuôn mặt càng có vẻ là không màng danh lợi, giống như ngọc thạch.

Nàng tiến về phía trước, rất tự nhiên gõ cửa động phủ, chạm vào trận văn cấm chế trên cửa, để nó chú ý tới.

Thiên kiêu đang tu luyện trong đó nghe được giọng nói này, còn có chút nghi hoặc, tra hỏi nói: “Nửa đêm nửa hôm, là ai đó?”

Hắn cũng không ngốc, không có tùy tiện mở cửa động phủ, gần đây chuyện người thừa kế ma công đang gây xôn xao.

Rất nhiều người đều âm thầm cảnh giác, hắn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đêm muộn rồi mà lại đến đây bái phỏng, thấy thế nào cũng đều hết sức bất thường.

Nhỡ đâu là người thừa kế ma công đến đây ám hại hắn thì sao?

"Tôn Hạo sư huynh, là ta..."

"Trần U."

Tô Thanh Ca mở miệng, giọng nói bình tĩnh nhưng lại trong trẻo, dễ nghe như thiếu nữ.

"Cái gì... Trần U sư muội?"

Nghe vậy, vị thiên kiêu trong động phủ có chút ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn và e lệ như ngọc.

Lẽ nào Trần U sư muội kỳ thật đối với hắn... cũng có thiện cảm sao?

Lúc ban ngày, hắn đến tìm Trần U sư muội, muốn bày tỏ tâm ý nhưng đối phương lại bỏ chạy.

Nghĩ tới đây, thiên kiêu trong động phủ đã thông suốt, trở nên có chút kích động và hưng phấn.

"Thì ra là thế, ban ngày quá nhiều người, Trần U sư muội thẹn thùng, trời tối yên tĩnh mới tới tìm ta...”

Suy nghĩ vừa rồi của hắn liền tan biến.

Dù sao người thừa kế ma công cũng là nam, làm sao là Trần U sư muội được chứ?

Mà ở bên ngoài động phủ, ánh mắt của Tô Thanh Ca yên tĩnh nhìn đối phương mở cửa cho nàng, không hề có chút ngoài ý muốn nào, dù sao lúc trước nàng cũng đã điều tra hết mọi thứ.

Rất nhanh, một gương mặt mang theo sự hưng phấn và kích động ló ra, trong nháy mắt trông thấy Tô Thanh Ca, bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

"Ngươi... ngươi là ai?"

Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong.

Bàn tay ngọc ngà của Tô Thanh Ca vung lên, thanh quang tràn ngập.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt có ô quang đáng sợ bao phủ lấy.

Một mảng lớn đại đạo phù văn hiển hiện ra, hóa thành đóa hoa óng ánh long lanh, cắm rễ xuống mi tâm của hắn, khiến cho ý thức của hắn tối sầm lại.

Ngay cả chống cự cũng không làm được, liền đánh mất thần chí.

Sau một khắc, đóa hoa này không ngừng lan tràn, cuối cùng nở rộ, kết thành quả của một mai ô quang rủ xuống.

"Ngược lại là thuận lợi."

Trên khuôn mặt của Tô Thanh Ca lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chuẩn bị đi hái quả này.

"Không tốt..."

"Có trưởng lão đến!"

Nhưng ngay lập tức, ánh mắt của nàng kịch biến, cảm thấy một cỗ thần thức kinh khủng tựa như thần hà, từ trong không trung quét qua, sau đó rơi vào trên người nàng.

Bỗng nhiên toàn thân nàng phát lạnh, hàn khí dâng lên từ phía sau lưng.

Tô Thanh Ca không thể tin được.

Tại sao?

Nàng rõ ràng đã tính toán kỹ, tối nay không thể có trưởng lão dò xét, tất cả mọi thứ đều vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, vì sao lại đột nhiên có người đến đây?

"Xong."

"Thân phận bại lộ!"

Trong thức hải của nàng, một giọng nói khác cũng đang phát run.

Theo bản năng, Tô Thanh Ca nghĩ đến Cố Trường Ca, nếu như để hắn biết thân phận thật sự của mình, có lẽ hắn sẽ không dám tin và ngạc nhiên đi.

Ông! !

Trong không trung, thần sắc của Mạc lão biến hóa dữ dội, không thể tin được cảnh tượng này, vì sao nữ đệ tử phía dưới vậy mà triển khai ma công cấm kỵ?

Là người của tổ chức thừa kế ma công, hắn đương nhiên hiểu môn ma công cấm kỵ này.

Cho nên hắn liếc mắt liền nhận ra thủ đoạn mà Tô Thanh Ca thi triển, chính là đến từ ma công cấm kỵ.

"Làm sao có thể.... vì sao còn có người thừa kế ma công thứ hai? Chẳng lẽ lão phu nhìn nhầm rồi?”

"Không thể nào, người thừa kế ma công ở một đời chỉ có một người, chẳng lẽ Doanh Sương Doanh hoàng tử thật ra là tên giả mạo? Là tên giả mạo sao?”

Hết chương 691.
Bạn cần đăng nhập để bình luận