Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1787: Đánh cờ trong đêm trăng

Chương 1787: Đánh cờ trong đêm trăng

“Công tử, những tu sĩ trong danh sách này đều là những người muốn tham dự trận giác đấu tối nay, có một vài người là tử tù trong Chu Tước Phường, có một vài thiên kiêu là người đến từ ngoại giới tới đây tìm kiếm ma luyện.”

Ngay sau đó, Thanh Nhi liền lấy danh sách những người của Chu Tước Phường đến tham gia giác đấu trường.

Nàng đem phần ngọc giản hiện lên đến trước mặt Cố Trường Ca.

Toàn bộ lãnh thổ chiến trường bách giới vô cùng rộng lớn, tu sĩ trong đó lại ngư long hỗn tạp.

Mặc dù nàng thân là đại tiểu thư của Vạn Đạo Thương Minh nhưng cũng không dám hứa chắc những bản danh sách trong tay chắc chắn là bản hoàn chỉnh của trận đấu này.

Cho nên sau khi Cố Trường Ca xem giản lược mấy lần thì liền buông xuống.

Chỉ dựa vào phần danh sách này vẫn chưa đủ để hắn xác định vị trí của Địa Ngục và Phù Đồ, chớ nói chi tìm được cách thức liên lạc hay vị trí tổng bộ.

Khó khăn như vậy, không khác gì so với mò kim đáy biển.

“Có lẽ phải thay đổi một phương pháp khác, nếu bây giờ Địa Ngục và Phù Đồ thông minh hơn một chút, hẳn sẽ cảnh giác được ý đồ của ta, không để lộ một chút chân tướng nào.”

“Lúc này, e rằng càng đào sâu thì càng không tìm được một chút manh mối nào.”

Cố Trường Ca nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng khác.

Mấy năm gần đây, Xuân Phong Bích Ngọc Lâu quật khởi như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, khó mà ngăn cản.

Tổ chức sát thủ Địa Ngục và phù đồ của hai nhà này từ xưa đến nay sớm đã coi hắn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể nhổ đi.

Cho nên các nhóm chắc chắn sẽ điều tra lai lịch của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, thậm chí sẽ nghĩ biện pháp đưa người vào trong đó.

Trong khoảng thời gian này, Vạn Đạo Thương Minh cách cách xa vạn dặm lại liên hệ chặt chẽ với Xuân Phong Bích Ngọc Lâu, chủ nhân đằng sau của Địa Ngục và Phù Đồ ắt có liên quan tới cả hai.

Sau lưng Vạn Đạo Thương Minh lại có quá nhiều cái bóng của hắn.

“Thật ra thì lúc ta hiện thân ở nơi này, Địa Ngục và Phù Đồ đã chú ý tới… Nếu điều tra quá nhiều, trái lại sẽ bị phản tác dụng, cho nên chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, đi ngược lại con đường cũ.”

Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái, trong lòng thở dài một tiếng.

Hắn đã nghĩ tới một thiếu sót mà trước đây chưa từng chú ý tới, xem ra vẫn là nghĩ quá đơn giản.

Dù sao, từ rất nhiều kỷ nguyên trước cho đến nay, Địa Ngục và Phù Đồ luôn có thể né tránh sự trả thù của vô số thế lực đạo thống, đương nhiên có tồn tại đạo lý sống an phận.

Hắn đã quá khinh thường thế lực của hai nhà này cho nên mới hành động hơi phô trương như thế.

Nói về Địa Ngục thì nghe nói Địa Ngục tổng cộng có mười điện, mỗi người trong mỗi điện giữ đúng vị trí của mình, phân công quản lý những giao dịch ám sát mờ ám của thượng giới.

Ba ngàn vạn năm trước, chủ nhân của Địa Ngục Nhất điện cũng chính là Tần Quảng Vương, gặp phải tập kích của đại địch tại Mang Âm Sơn, trọng thương bỏ mạng.

Cũng bởi vì chuyện này mà Địa Ngục Nhất điện suýt chút nữa sụp đổ.

Ngay cả mấy người ti chưởng sinh sát cao cấp trong điện như Mạnh bà và Hắc Bạch Vô Thường mà cũng bị giết chết.

Bởi vì chuyện này, các đạo thống ở thượng giới mới phát hiện vốn dĩ nội bộ địa ngục cũng không phải quá vững chắc, vẫn có mâu thuẫn, không đoàn kết.

Đương nhiên chuyện này cũng là do Cố Trường Ca nhìn thấy trong điển tịch của Cố gia.

Rồi sau đó, nghe nói người đứng đầu của Địa Ngục lại lập ra quy định một lần nữa, thành lập lại Nhất điện, ngay cả Tần Quảng Vương cũng là người mà hắn đích thân lựa chọn trong đám đệ tử của mình.

Bây giờ đã ba ngàn vạn năm qua đi, nếu Địa Ngục Pháp điện còn chưa đổi chủ thì tu vi của vị Tần Quảng Vương e rằng sớm đã vượt qua Kẻ thành đạo tầm thường.

Tu vi của tất cả các điện chủ khác trong điện đã sâu không lường được, chứ đừng nói chi tới vị đứng đầu Địa Ngục chưa bao giờ đổi chỗ kia.

“Người đứng đầu địa ngục đã sống ít nhất mấy kỷ nguyên, một nhân vật như vậy không có khả năng sẽ hành xử lỗ mãng.”

“Bất kể gió thổi cỏ lay nào cũng đều sẽ rơi vào trong mắt hắn ta.”

Cố Trường Ca buông cái chén nhỏ, trong lòng lại cảm thấy là có chút hứng thú.

Hắn xem thường vị đứng đầu Địa Ngục này, e rằng bây giờ đối phương cũng nắm chặt bút tích bên trong chiến trường bách giới.

Nếu cứ như thế mà tìm hiểu nguồn gốc thì e là khó có thể giải quyết chuyện này trước hôn lễ.

“Đúng lúc tất cả các thế lực đều đang suy đoán ý đồ của ta, vậy hai ta liền đánh cờ trong đêm trăng đó là được rồi.”

Bỗng nhiên Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía giác đấu trường ở bên ngoài.

Hàng rào hai bên chế tạo bằng thần kim đặc biệt đang được kéo lên từ từ, sau đó trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì có hai thân ảnh chậm rãi đi lên giác đấu trường, bắt đầu một trận chém giết khủng khiếp.

Tất cả tu sĩ sinh linh khắp khán đài đều nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không ít người trong mắt hoặc là lấp lóe vẻ khát máu, hưng phấn, vẻ kích động, hoặc là biểu lộ vẻ bất an, lo lắng.

Người chủ trì bên trên giác đầu trường tuyên bố quy tắc cho mọi người một lần nữa. Hai người đến đây đều có ý đồ riêng, cuối cùng trận chém giết này cũng bắt đầu.

Quang hoa rực rỡ mà chói mắt tràn ngập giống như một dạng trận văn cấm chế đang lan tràn, lập tức phong tỏa hư không ở bốn phía.

Đủ loại sát chiêu kinh khủng giăng khắp nơi, có thần hỏa cuồn cuộn cũng có kiếm khí liệt không, tràn ngập sương máu, cảnh tượng vô cùng dọa người.

Nếu không phải nơi đây khắc lục trận văn cường đại thì chỉ với giao chiến ba động này, cũng đủ để hủy đi không gian nơi này.

Hết chương 1787.
Bạn cần đăng nhập để bình luận