Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1375: Vinh quang dối trá

Chương 1375: Vinh quang dối trá

Một ngày này đối với Thiên Lộc thành mà nói thì chính là một ngày tuyệt vọng.

Cho dù ngày đó có rất nhiều Chí cường giả của thượng giới đến công thành thì cũng không có tuyệt vọng như bây giờ.

Cả tòa cổ thành bị bao phủ trong bầu không khí tuyệt vọng.

Tất cả tu sĩ và sinh linh đều lo lắng, bất an cùng với sư sợ hãi khó tả, nhìn thấy lần lượt từng thân ảnh rời đi, cứ như vậy mà rời khỏi Thiên Lộc thành.

Cho dù có một vài Chí cường giả hạ lệnh nghiêm cấm lùi bước nhưng cũng không có tác dụng gì.

Những tu sĩ và sinh linh đến từ các tộc cũng không phải chịu sự ước thúc của những Chí cường giả này.

Ngược lại sau khi hạ lệnh không cho phép đào tẩu thì càng có nhiều tu sĩ và sinh linh đào tẩu hơn, tất cả mọi người đều rời khỏi Thiên Lộc thành.

Giống như là rời khỏi nơi này thì thượng giới sẽ không đánh tới vậy.

Nhân tâm quỷ quyệt khó mà dự đoán được.

Đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà Thiên Lộc thành đã mất đi gần một nửa số tu sĩ và sinh linh trong thành, hơn nữa số lượng vẫn còn đang tăng thêm.

Sợ rằng không bao lâu sau thì Thiên Lộc thành sẽ biến thành một tòa thành chết.

Sau đó chỉ còn rải rác các cường giả của các tộc còn cố thủ.

Trong đó bao gồm Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc, bọn hắn phảng phất là lãnh đạo của toàn bộ Thiên Lộc thành và Bát Hoang thập vực, đến một nước này, không hẹn mà cùng không chịu lùi bước, muốn tử chiến với thượng giới.

Một màn như vậy khiến rất nhiều tu sĩ và sinh linh khâm phục, cảm giác đây không hổ là Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc, những tộc còn lại so sánh với bọn hắn không biết kém bao nhiêu lần.

Như vậy cũng củng cố lòng người vững chắc hơn không ít.

Uy tín của bọn hắn ở Thiên Lộc thành, thậm chí là Bát Hoang thập vực cũng mượn cơ hội này mà tăng lên gấp mấy lần.

Rất nhiều tán tu cường đại nhao nhao đi đến nương nhờ.

“Thẹn với chư vị hậu ái đã để mắt tới tộc ta như vậy.”

“Chẳng qua là hiện nay đại quân Thiên Lộc thành đã mất đi một nửa, Thiên Lộc thành coi như bị phá rồi, e rằng bọn ta cũng sẽ táng thân dưới thiết kỵ của thượng giới.”

“Nhưng tộc ta nguyện cố thủ vì Thiên Lộc thành, vì Bát Hoang thập vực!”

Tại tòa tế đàn ở trung tâm cao nhất Thiên Lộc thành có mấy thân ảnh khi tức kinh khủng đứng vững vàng bên trên, khí tức của mỗi người đều vô cùng cổ lão, lập lòe hào quang, tràn ngập ra uy áp cường đại.

Bây giờ, một thân ảnh trong đó mở miệng, khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt lại như mặt trời sáng chói, tất cả khuôn mặt nghiêm trang trang lắng nghe, trong lòng sinh ra sự tôn kính.

So với cách làm bỏ thành mà chạy của các tộc còn lại thì hành động của Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc khiến bọn hắn khâm phục, đồng thời còn có xúc động.

Cho dù là đến một nước này thì bọn hắn cũng không từ bỏ Thiên Lộc thành, không từ bỏ tất cả mọi người, không thẹn với danh xưng Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc của bọn hắn.

“Thì ra đây mới là dự định trong tộc sao? Làm như vậy thì có khác gì với quy hàng thượng giới đâu?”

“Vì mặt mũi và sự vinh quang dối trá này.”

Nhưng mà ở trong đám người có một thân ảnh mang khuôn mặt kiên nghị, tựa như là ngây ngẩn cả người, chính là Lâm Vũ.

Bây giờ vẻ mặt của Lâm Vũ rất phức tạp, trong lòng hắn không khỏi có chút mờ mịt.

Đạo thân ảnh kinh khủng kia chính là Kẻ thành đạo của nhất tộc bọn hắn, bối phận cực kỳ cổ lão.

Mấy ngày trước hắn còn nghe trong tộc thương thảo làm sao qua khỏi tai họa lần này một cách bình yên.

Điều bọn hắn nghĩ không phải là đoàn kết tất cả mội người cùng đối kháng mà là làm sao có thể bình yên sống sót trước sự nguy nan này mà không làm tổn thương vinh quang của gia tộc.

Cho nên nói, mấy ngày nay Thiên Lộc thành phát sinh đại sự nhưng kỳ xthực sau lưng có tộc đàn của bọn hắn giật dây.

Tin tức các tộc đàn nhỏ muốn bỏ thành mà chạy cũng là do bọn hắn truyền đi.

Sau lưng Lâm Vũ phát lạnh, bỗng nhiên hiểu ra vì sao những thế lực đạo thống kia của thượng giới lại khinh thường Bát Hoang thập vực như vậy.

Giữa các tộc đàn ở Bát Hoang thập vực đã mục nát như vậy, thậm chí không cần thượng giới giết tới mà chỉ cần một vài lời đồn đại đã có thể dễ dàng tan rã.

“Bát Hoang thập vực như thế này có cần thiết chờ nữa không?”

Lâm Vũ cười khổ một tiếng, nhớ tới trong khoảng thời gian này, bản thân vì mạng sống, vì cứu Lục La mà hành động, rất nhiều nỗi lòng trở nên thông suốt, bỗng nhiên lại kiên định trở lại.

“Bây giờ Tống Thiền hẳn là đã tiếp xúc đến hạch tâm của trận pháp…”

“Chỉ cần cầm tới được hạch tâm của trận pháp là ta có thể rời khỏi Thiên Lộc thành đi tìm Cố Trường Ca, chuyện mà hắn đã đáp ứng ta thì chắc hẳn là lúc này hắn sẽ không nuốt lời.”

Lâm Vũ nhìn vào chỗ sâu trong Thiên Lộc thành, ánh mắt lấp lóe sự mong đợi.

Hắn đã không còn chờ mong vào Thiên Lộc thành hay là Bát Hoang thập vực nữa rồi.

Mà ngay lúc Thiên Lộc thành hoàn toàn đại loạn, tất cả mọi người của thượng giới cơ hồ đều là trạng thái xem cuộc vui, tất cả cường giả của thế lực đạo thống đều chú ý tới đại quân và cường giả rời khỏi Thiên Lộc thành trong khoảng thời gian này.

Điều này khiến mọi người hứng thú, không nghĩ tới còn chưa công phá Thiên Lộc thành mà bên kia Bát Hoang thập vực cũng bắt đầu bỏ thành mà chạy.

“Thật là nực cười, cái gọi là Bát Hoang thập vực cũng chỉ là một đám người lưu vong, trời sinh huyết mạch có tội.”

Một tồn tại cổ lão cười lạnh thành tiếng, thân ảnh hắn tựa như một nỗi kinh hoàng cao ngất đứng ở cuối chân trời.

“Xem ra không cần ta ra tay nữa, hôm nay Thiên Lộc thành chưa đánh đã tan.”

Cố Trường Ca cũng không nghĩ tới bỗng nhiên bên kia Bát Hoang thập vực lại ra một chiêu như vậy.

Mắc dù hắn đã ngờ tới bên kia Bát Hoang thập vực lại có người bỏ chạy ở thời điểm then chốt.

Nhưng căn bản không nghĩ tới còn chưa công phá Thiên Lộc thành mà bên kia Bát Hoang thập vực đã bắt đầu bối rối, bắt đầu chạy trốn.

Nhưng cũng vì vậy mà nói thì hắn công phá Thiên Lộc thành cũng sẽ thoải mái hơn.

“Chậm nhất thì nửa tháng nhất định sẽ phá được Thiên Lộc thành.”

Hắn híp mắt lại, trong lòng phỏng đoán thời gian Lâm Vũ lấy hạch tâm trận pháp của Thiên Lộc thành.

“Thấy một màn như vậy có cảm tưởng gì?”

Sau đó, Cố Trường Ca nhìn về phía Thiên Lộc Huyền Nữ, không khỏi nhíu mày hỏi.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn trầm mặc, nhất là khi tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện phát sinh bên trong Thiên Lộc thành, cũng không nói lấy một lời.

Hết chương 1375.
Bạn cần đăng nhập để bình luận