Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 614: Còn có người thừa kế ma công thứ hai?

Chương 614: Còn có người thừa kế ma công thứ hai?

Mấy ngày sau đó, một sự kiện khác lần nữa phát sinh tạo thành oanh động lớn không khác gì việc Kỳ Lân Tử bỏ mình.

Một Vương Giả của Vô Tận Hỏa quốc Viêm Oánh bỏ mình ở Tuyệt Âm chiến trường.

Cái chết của nàng không khác gì Kỳ Lân Tử.

Chỉ là trên chiến trường không để lại bất kỳ chứng cứ nào chứng minh do ai gây nên.

Hai chuyện này, tựa như địa chấn, xém chút lật tung Tuyệt Âm chiến trường.

Tạo thành oanh động khiến cho vô số người khiếp sợ.

Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi tiến vào Tuyệt Âm chiến trường ai ai cũng cảm thấy bất an, không biết mục tiêu kế tiếp có phải là bọn hắn hay không.

"Tại sao Doanh Sương lại dám quang minh chính đại làm những chuyện này chứ? Chẳng nhẽ thật sự cho rằng không để lại dấu vết gì sao?”

"Hay là hắn không sợ bị bại lộ."

Ở một tòa sơn mạch.

Đám người Diệp Lang Thiên, Diệp Lưu Ly, Vương Vô Song, Xích Linh trầm mặc, trong lòng kinh hãi không thôi.

Tin tức mấy ngày nay thật sự khiến bọn hắn kinh hãi, bất an.

Bọn hắn vẫn cảm thấy hiềm nghi lớn nhất của Doanh Sương là người thừa kế ma công, bây giờ ở Tuyệt Âm chiến trường xảy ra chuyện lớn như thế, có liên quan rất lớn với hắn.

Lúc này, thái độ của Doanh Sương sẽ như thế nào?

Vẫn tiếp tục ngụy trang? Hay là xé rách mặt nạ, tuyên chiến với thiên hạ?

Điều này để cho bọn hắn lo sợ.

Mặc dù bỏ mình là hai quái thai cổ đại, nhưng ai cũng không xác định được người tiếp theo có phải là bọn hắn hay không.

"Hơn nữa ngoài Doanh Sương ra, còn có người thừa kế ma công thứ hai.”

Diệp Lang Thiên càng bất an.

"Ngươi luôn miệng nói có liên quan đến ta, nhưng đã từng thấy ta xuất thủ rồi, trước giờ ta đều ở cùng muội muội không hề rời đi nửa tấc.”

"Chứng cứ đâu mà nói ta giết Kỳ Lân Tử?”

Mà lúc này, trên một đồng bằng hoang vắng.

Một đám người của Thiên Hoàng Sơn đang cố gắng chém giết Tuyệt Âm sinh linh vì danh ngạch của thư viện Chân Tiên, bị người hộ đạo của Kỳ Lân Tử cùng đông đảo sinh linh của Kỳ Lân nhất tộc ngăn lại, khí thế hung hãn.

Doanh Sương đứng ở trước mặt lão giả Thanh Địch của Kỳ Lân Tử, ánh mắt yên tĩnh mà thăm dò, không nhìn ra chút luống cuống gì.

Hắn cũng không biết vì sao luôn đổ hết lên đầu hắn, khẳng định là hắn giết Kỳ Lân Tử.

Gần đây hắn cũng có nghe thấy hai việc lớn xảy ra ở Tuyệt Âm chiến trường, tất cả chuyện này đều do người khác hãm hại hắn.

Nhưng thật sự không ngờ Kỳ Lân nhất tộc lại chắc chắn như vậy, cứ nói chính hắn giết Kỳ Lân Tử.

Mặc dù trong lòng Doanh Sương bất an nhưng cũng hiểu được bây giờ không thể để lộ sơ hở.

Bằng không cái nồi này liền chụp đến trên đầu hắn.

Cho nên hắn dựa vào lí lẽ để biện luận, dù sao đám người Doanh Ngọc có thể làm chứng cho hắn, hắn không hề rời khỏi bọn họ nửa bước.

Lúc này thì hắn lấy đâu ra thời gian đi giết Kỳ Lân Tử chứ.

Chưa nói đến việc hắn có thực lực đó hay không, nhưng căn cứ vào thời gian là không đi được.

Việc này vừa nhìn liền biết là có người vu oan cho hắn, điều này khiến cho Doanh Sương vô cùng tủi thân và tức giận, nhưng lại chẳng làm được gì.

“Ha ha, biết ngay ngươi sẽ không thừa nhận mà."

"Cho nên mới bình tĩnh như thế, không hề sợ hãi nhỉ?”

Lão giả Thanh Địch cười lạnh, càng trở nên phẫn nộ hơn.

Dưới cái nhìn của hắn, dáng vẻ này của Doanh Sương rõ ràng là không có chút lo lắng gì, cảm thấy bọn hắn không đưa ra được chứng cứ, thế nên mới không lo lắng hoảng hốt.

"Muốn vu oan cho ta, thì tốt nhất đưa chứng cứ ra đây.”

"Khoảng thời gian này ta đều ở cùng với người của Thiên Hoàng Sơn, ai có thể thấy ta ra tay chứ?"

"Ngươi có thể hỏi thăm đám người phía sau!”

Doanh Sương nhíu mày, duy trì sự bình tĩnh.

Nhưng lúc này ngay cả vẻ mặt lúc này của Doanh Ngọc đang đứng phía sau cũng thay đổi, nhớ lại việc trước đó Cố Trường Ca nói với nàng.

Hành động của Doanh Sương là kéo toàn bộ Thiên Hoàng sơn xuống nước.

Cho nên, ngay cả đám người Doanh Ngọc cũng lựa chọn trầm mặc, trong lòng đề phòng Doanh Sương.

Dù sao việc lần trước xảy ra ở Trường Sinh Cố Gia cũng chứng minh rằng Doanh Sương còn có thủ đoạn.

Hắn có thể điều động người khác ra tay.

Cho nên coi như hắn không đích thân ra tay thì cũng có cách khác.

Do vậy nên hắn mới không chút sợ hãi nào, bình tĩnh như thế.

"Đừng tưởng rằng sau ngươi là Thiên Hoàng sơn, phụ thân ngươi là Doanh Thiên Hoàng, nên ỷ muốn làm gì thì làm, ta cho ngươi biết thân là người thừa kế ma công, chẳng mấy chốc cũng sẽ là kẻ thù của thiên hạ!”

Lão giả Thanh Địch vô cùng lạnh lùng, đã trở mặt với Doan Sương, chỉ thiếu chút nữa ra tay bắt hắn lại.

Lúc này thần sắc của Doanh Sương khẽ biến, cảm thấy bất thường.

Đám người Thiên Hoàng sơn hình như cũng đang hoài nghi hắn?

Điều này sao có thể?

Hắn rõ ràng cái gì cũng không làm mà!

"Hôm nay liền trấn áp ngươi, mang về Kỳ Lân nhất tộc chờ xử lý!”

“Trả lại công đạo cho thiếu chủ ta.”

Lão giả Thanh Địch nói xong lời này, con ngươi lạnh lẽo, bỗng nhiên ra tay với Doanh Sương, muốn trấn áp hắn.

Thần sắc của Doanh Sương biến đổi, mà lúc này cảm nhận được cỗ áp bách đáng sợ của thần hồn binh khí chưa từng biến hóa ở trong thức hải của hắn, đột nhiên hiện ra ánh sáng.

Khí tức kinh khủng bỗng nhiên bộc phát ở đây!

Đây là một cỗ lực lượng Thánh Cảnh, giống như một vị Chí Tôn đang thức tỉnh, muốn phá vỡ tất cả.

"Làm sao lại.... "

"Đây là... "

Cảnh tượng này, khiến cho thần sắc của lão giả Thanh Địch đại biến, có chút khó tin.

Cảm giác được điểm khí vận của Doanh Sương lại suy giảm lần nữa như núi lở.

Cố Trường Ca đã biến mất trong một khoảng thời gian, lần nữa xuất hiện ở lối vào của Tuyệt Âm chiến trường dưới sự chú ý của các tu sĩ.

Khóe miệng mỉm cười có chút ý vị sâu xa.

"Khoảng thời gian ta rời đi, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm nhỉ.”

Mà nghe được lời nói như lẩm bẩm của hắn

Một vị thiên chi kiêu nữ, bỗng nhiên lấy hết dũng khí, sắc mặt đỏ bừng đi đến trước mặt hắn.

Âm thanh của nàng run rẩy nói, “Trường Ca thiếu chủ, khoảng thời gian này đúng thật là xảy ra chuyện rất lớn."

Sau đó, nàng thuật lại sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này cho Cố Trường Ca nghe.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca đã từng giao thủ với người thừa kế ma công, và còn có thể đánh tên kia đến trọng thương.

Cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho người khác an tâm.

Hết chương 614.
Bạn cần đăng nhập để bình luận