Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 510: Hi vọng cuối cùng

Chương 510: Hi vọng cuối cùng

"Những cảnh tượng mà các trưởng lão đã xem đều là như thế này. Xem ra lúc đó gặp bất trắc, đào ra đồ vật chẳng lành, hành động phạt trời vốn đã rất nguy hiểm. Con đường dẫn đến tiên lộ đang êm đẹp cứ như thế này mà đứt đoạn?"

Tiên Luân Thánh chủ cau mày nói, dáng vẻ rất hiên ngang, nhìn có vẻ mơ hồ, cảnh giới tu vi cực kỳ cao thâm.

So với các Thánh chủ ở thánh địa khác, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Mà bản thân hắn cũng là một người hùng tài vĩ lược.

Chuyện tạo tiên lộ cũng do hắn an bài xuống.

Cách đây không lâu, Phi Tiên sơn mạch đột nhiên xảy ra chuyện, tế đàn sụp đổ, nhiều nô lệ khổ sai đã chết bất đắc kỳ tử chỉ sau một đêm, thậm chí đào ra máu đen từ mặt đất.

Trong vòng bán kính hàng ngàn dặm, các yêu thú đều nằm xuống, phát ra âm thanh hoảng loạn.

Một sự thay đổi như vậy đã làm chấn động toàn bộ Tiên Luân thánh địa, lúc này mọi người đều bị triệu hồi quay về, chuyện chế tạo tiên lộ đành tạm dừng.

"Chuyện này trước mắt không quan tâm nữa, sau khi tìm hiểu rõ sự tình, lại đưa ra quyết định. Ngược lại chính là chuyện trong cơ thể đệ tử kia sản sinh dị tượng kinh động hư ảnh tổ sư, là thật hay giả?"

Sau đó, Tiên Luân Thánh chủ mở miệng, hỏi về một vấn đề khác mà hắn quan tâm.

Nghe vậy, vẻ mặt Thanh Quỷ có chút hồ nghi không hiểu, vẫn cung kính trả lời:

"Bẩm báo Thánh chủ, chuyện này hoàn toàn là sự thật."

"Vào thời điểm đó, tất cả các khổ nộ đều chết bất đắc kỳ tử, chỉ có đệ tử đó là còn sống, bình yên vô sự, vì vậy thuộc hạ cảm thấy rằng có điều gì đó đặc biệt trên người hắn ta.”

"Vì thế đã mang hắn ta trở lại Thánh địa."

"Chưa từng nghĩ rằng hắn đột nhiên dẫn động dị tượng, tiên quang chiếu rọi thiên khung, khiến cho hư ảnh của tổ sư xuất hiện, làm kinh động tất cả đệ tử và trưởng lão. Thậm chí có rất nhiều tồn tại các thế hệ lâu đời cũng xuất hiện, đích thân đến thăm dò."

"Lời nguyền của Hoang Cổ thánh thể, dường như bị tiêu trừ trong cơ thể tên đó…”

Đệ tử mà hắn đang nói tới chính là Khương Dương, đang mang trên mình Hoang Cổ thánh thể.

Lúc đầu phát hiện tên đó ở một thôn nhỏ, bị hắn ta đem về thánh địa, sau khi phát hiện thể chất có vấn đề liền rất thất vọng, ném hắn đến Phi Tiên sơn mạch làm khổ sai.

Nhưng cuối cùng không ngờ rằng, trong cơ duyên trùng hợp, trở về Tiên Luân thánh địa lại được rất nhiều lão quái xem trọng.

Điều này khiến vẻ mặt của Thanh Quỷ có chút ngượng ngùng.

Chỉ có thể nói tên đó mạng lớn, còn rất may mắn?

"Chẳng lẽ là trong họa có phúc?"

Tiên Luân Thánh chủ cau mày, cảm thấy rất khó tin, lời nguyền của Hoang Cổ thánh thể làm sao có thể dễ dàng hóa giải như vậy? Chẳng lẽ thật sự đụng phải khí tức bất thường nên bị tiêu trừ?

"Không có khả năng, tổ sư thế nhưng là Chí Tôn, một Hoang Cổ thánh thể năm đó lúc huy hoàng cùng lắm chỉ đạt đến Đại Thành cảnh mà thôi, làm sao có thể dẫn động hư ảnh của tổ sư. Người này nhất định không đơn giản!"

"Có lẽ đó sẽ là hy vọng phi tiên của Tiên Luân thánh địa ta!"

Biểu cảm của Tiên Luân Thánh chủ đột nhiên trở nên kích động.

Những trưởng lão bên dưới nghe xong cũng có những biểu hiện khác nhau.

Hiện tại thân phận của tên đệ tử Khương Dương kia đã không còn như ngày đầu, sớm đã cao quý vô cùng.

Ngay cả thánh tử, thánh nữ bọn họ đều yếu ớt trước mặt hắn ta.

Mấy vị tồn tại cổ lão Chí Thánh cảnh tự mình dạy dỗ, thân phận địa vị tất nhiên một bước lên mây, những trưởng lão, tu vi của bọn hắn cũng chỉ là Chuẩn Thánh cảnh.

Căn bản không thể cùng hắn so sánh được!

Đặc biệt là bây giờ ngay cả Tiên Luân Thánh chủ cũng rất xem trọng đến tên đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, một đệ tử bên ngoài đại điện đột nhiên kích động chạy đến.

Giọng nói trở nên run rẩy lắp bắp.

Rõ ràng là run rẩy đến cực điểm.

"Bẩm thánh chủ, ngoài cửa núi...bên ngoài, thượng tiên đến rồi!"

Ông!!

Ngay lập tức, toàn bộ đại điện Tiên Luân thánh địa yên lặng đến mức một cây trâm rơi cũng có thể nghe thấy!

Vẻ mặt mọi người sửng sốt một hồi, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đều biến sắc kể cả Tiên Luân Thánh chủ, không dám tin nổi, sắc mặt gần như trắng bệch.

"Thượng tiên?"

"Chẳng lẽ ... chẳng lẽ là vị thượng tiên một chưởng hủy diệt Linh Hư Thần Sơn?”

Bên ngoài sơn môn Tiên Luân thánh địa.

Mây mù lượn lờ, bao la hùng vĩ không gì sánh được.

Cố Trường Ca mang theo Yêu Yêu, một đường du ngoạn, cuối cùng đi đến nơi này.

Trong thời gian này, ngược lại hắn thật sự rất nghiêm túc về việc làm sư tôn, không thể nói hắn chăm sóc như thế nào, nhưng vẫn là tận chức trách, làm người khác không phát hiện có chỗ nào không đúng.

Mặc dù Yêu Yêu không thể tu luyện, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Một sư tôn tiện nghi như hắn liền đưa theo nàng một đường du ngoạn, núi non bao la, sông núi kỳ vĩ, đều để lại dấu chân.

Đồng thời cũng để cho Yêu Yêu hiểu ra một chân lý, mặc dù nàng không thể tu luyện được, nhưng bản thân có một sư tôn như hắn ở đây, không ai có thể bắt nạt nàng.

Cái gì mà cấm khu cổ lão, Thái Cổ Thần Sơn, Cố Trường Ca đều dẫn nàng đi một lần.

Tiểu nha đầu bây giờ ngược lại rất dính lấy hắn, nói sư tôn là người tốt nhất đối với nàng.

Ngay cả Ngân Hoa bà bà đi theo phía sau, cũng hưởng ké hào quang, học hỏi được thêm không ít kiến thức, vô cùng ngưỡng mộ Yêu Yêu.

Với sự chăm sóc có chủ đích của Cố Trường Ca, Yêu Yêu giờ đây gần như coi hắn là người thân thiết nhất của nàng.

Thậm chí còn cảm thấy ca ca của mình không giống như sư tôn, đối xử tốt với nàng vô điều kiện.

Nhưng dù sao thì ca ca của nàng đã cùng nàng với bà bà sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, vị trí của người ca ca này trong lòng nàng vẫn rất quan trọng.

Điểm này, rõ ràng Cố Trường Ca cũng biết, vì vậy hắn không vội vàng.

Lúc này, hắn nhướng mắt nhìn xem phương thánh địa cổ lão muôn hình vạn trạng trước mặt, nắm tay Yêu Yêu bên người, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ.

Hết chương 510.
Bạn cần đăng nhập để bình luận