Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1777: Hạ lạc của Cố Tiên Nhi

Chương 1777: Hạ lạc của Cố Tiên Nhi

Thấy Cố Trường Ca đồng ý, Thanh Nhi lộ ra vẻ vui mừng, giọng nói cũng có chút run rẩy, nàng đáp: "Đa tạ... Đa tạ công tử, Thanh Nhi nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng..."

Nói đến đoạn sau nàng còn hơi lắp bắp.

Nam tử phúc hậu cũng giật mình trừng to mắt, vui sướng vô cùng. Hắn còn tưởng rằng Cố Trường Ca sẽ từ chối, suy cho cùng thì Cố Trường Ca có thân phận gì, trên thế gian này có kiểu thần nữ nào mà hắn chưa từng thấy qua.

Muốn hầu hạ hắn thì ít nhất cũng phải là Thánh nữ, thần nữ của đại giáo bất hủ mới được chứ?

Dựa vào đâu mà nữ nhi Thanh Nhi của mình có thể lọt vào mắt hắn.

Trước đó hắn còn lo nếu như mình nói vậy thì liệu có bị Cố Trường Ca trách tội không.

"Kể chút chuyện cho ta nghe thử đi, ta cũng thật sự rất muốn biết quy củ dưỡng cổ của chiến trường bách giới này."

Sau khi nam tử phúc hậu cung kính rời đi, Cố Trường Ca nhìn thiếu nữ Thanh Nhi đang có hơi đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng cười bảo.

"Quy củ dưỡng cổ?"

Thanh Nhi sửng sốt một lúc, nhận ra cái Cố Trường Ca nhắc tới ắt hẳn là chuyện các đại phường hạ lệnh tàn sát lẫn nhau.

Đối với tu sĩ bên ngoài mà nói, đúng thực bọn hắn sẽ coi loại quy củ này như là đang dưỡng cổ.

Nhưng mà nàng đã lớn lên từ nhỏ ở chiến trường bách giới, nàng đã rất quen thuộc với điều đó.

Gương mặt của nàng nghiêm lại một chút, sau đó bắt đầu giảng giải giới thiệu cho Cố Trường Ca.

"Cứ cách một tháng, tất cả một trăm linh tám thành trong các phường sẽ thổi kèn lệnh, phàm là tu sĩ và sinh linh đã gia nhập vào các đại phường thì đều phải tham gia trận tàn sát này, nếu không thì trước khi giao chiến sẽ bị giết chết trước để tế kỳ."

"Chỉ có thế lực trung lập mới có thể tránh không tham gia trận chiến đó. Còn những tu sĩ trẻ tuổi đến từ hạ giới kia, sau khi bọn hắn tham gia vào các đại phường thì cũng sẽ bắt đầu trận chiến giới vận, cho dù ở cùng một phường thì cũng vậy, phải chém giết lẫn nhau cho đến khi chỉ còn lại người mạnh nhất."

"Sau khi gia nhập vào các đại phường thì trên người bọn họ sẽ có một khối lệnh bài điểm, nó sẽ cộng thêm điểm dựa theo cấp độ tu vi của người mà bọn hắn đã giết chết."

"Với lại tại giác đấu trường sâu trong các đại phường cũng tổ chức tử đấu, trong số những tu sĩ đứng xem có người đi đánh cuộc, cũng có người đi xem trò vui, cũng có người từ bên ngoài đến đây để chọn lựa tôi tớ hoặc tùy tùng..."

"Giác đấu trường, lệnh bài điểm?" Cố Trường Ca gật đầu một cái, chợt bừng tỉnh.

Sau khi được Thanh Nhi giới thiệu cho, hắn đã hiểu biết đôi chút về quy củ của nơi này.

Nói tới đây thì nó có hơi giống một trò chơi sinh tồn, mỗi một tu sĩ đặt chân đến đây đều trở thành đồ vật có điểm, chỉ có người điểm cao nhất mới có thể sống sốt trở ra.

Bên cạnh đó, điểm trong chiến trường bách giới còn có thể xem như tiền tệ lưu thông trong thành trì thuộc các phường, có thể đổi lấy đủ loại công pháp thần thông hay thậm chí là đan dược binh khí.

Đó cũng rất phù hợp với thủ đoạn bồi dưỡng hạt giống trẻ tuổi của tổ chức sát thủ, chẳng qua những tu sĩ kia lại ngây thơ không biết điều này.

"Theo như ngươi nói thì tối nay trong Chu Tước sẽ có tử đấu à?"

Cố Trường Ca rất hứng thú hỏi.

Thanh Nhi gật đầu trả lời: "Hồi bẩm công tử, gần như mỗi một thành trong số một trăm linh tám thành của Chu Tước phường đều sẽ có tử đấu."

"Giác đấu trường trong chủ thành hiện giờ của chúng ta càng lớn thì tu sĩ đến đây cũng sẽ càng nhiều, những tu sĩ tham gia tử đấu kia cũng sẽ đạt được nhiều điểm hơn."

"Ồ, vậy thì tối nay ta thật sự rất muốn đi xem cái gọi là tử đấu." Cố Trường Ca để lộ nụ cười nhàn nhạt.

Hắn cảm giác có những thế lực đang khống chế đằng sau những trận tử đấu này, chỉ cần tìm hiểu ngọn nguồn thì hẳn sẽ có thể tìm được chỗ ẩn thân của Địa Ngục và Phù Đồ.

"Công tử muốn đi ư? Vậy thì ta sẽ an bài ngay."

Thanh Nhi nghe vậy thì rất ngạc nhiên, vốn dĩ nàng cho rằng Cố Trường Ca chỉ có hơi hứng thú với chuyện này mà thôi, không ngờ hắn lại còn muốn đi xem nữa.

Nàng đã sống từ nhỏ đến lớn ở chiến trường bách giới nên đã nhìn quá quen những trận tử đấu có thể nói là tàn khốc kia từ lâu rồi, thế nên không còn cảm thấy hào hứng nữa.

...

Vào lúc Cố Trường Ca đang ở chiến trường bách giới để tìm vị trí của Địa Ngục và Phù Đồ.

Trên một hòn đảo tràn ngập tiên khí, lấp lánh hào quang ở cách ngàn vạn dặm nào đó.

Một thiếu nữ mặc thanh y có vóc người mảnh mai, khuôn mặt thanh lệ như tiên nữ hình như đang hơi ngu ngơ nhìn linh đàm đang lượn lờ sương mù ở trước mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.

"Đây là Vãng Sinh đàm, có thể nhìn lại quá khứ, dò xét tương lai... Ngươi chỉ cần mặc niệm chuyện ngươi muốn biết trong lòng, nó sẽ hiện ra ngay."

Một Đại Hồng Điểu có vẻ hơi trọc lông đứng bên cạnh thanh y thiếu nữ dường như đang khẽ lắc đầu thở dài nói với nàng.

Nhưng mà giọng nói của nó lại có vẻ rất non nớt, chỉ như một tiểu hài tử.

"Ta đã thông qua được bài thí luyện của ngươi..."

Nhưng tựa hồ thanh y thiếu nữ còn chưa hồi phục tinh thần từ chuyện lúc trước, nàng thì thào nói.

Gương mặt vốn thanh lệ như tiên vậy mà giờ đây lại có hơi ngơ ngẩn.

Cũng bởi vì trước đó nàng đã tin lời nói dối của Đại Hồng Điểu nên đã bị nó lừa tới hòn đảo nhỏ vô cùng vắng vẻ, không biết đã chệch khỏi trung tâm thượng giới bao xa này.

Sau đó trên hòn đảo nhỏ này còn có đủ loại trận văn cấm chế kinh khủng và cửa ải đáng sợ không biết đã bày ra từ bao lâu trước kia.

Để thông qua những cửa ải này, nàng đã thất bại, phải quay về chỗ cũ không biết bao nhiêu lần, trong quá trình đó còn suýt chút nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Một thời gian rất dài đã trôi qua như thế, nàng vượt qua vô vàn hiểm nguy mới có thể thông qua những cửa ải này, phá vỡ những cấm chế trận văn kia để có thể rời đi trong yên bình.

Nhưng mà làm như vậy vẫn rất có ích, bất kể là tu vi hay là cảm ngộ của nàng đều tiến bộ rất nhiều.

Thậm chí thanh y thiếu nữ còn cảm giác sau khi mình rời đi còn có thể khiêu chiến gia hỏa khiến người ta chán ghét nào đó, đánh cho hắn bò dưới đất để hắn không còn dám bắt nạt mình nữa thì thôi.

Hết chương 1777.
Bạn cần đăng nhập để bình luận